“Muốn sao cũng được, chỉ cần nhớ lúc uống rượu phải gọi tôi. Đừng để đến lúc
say bét nhè mà không ai hốt về”
“Ừ”
Vừa dứt lời, tiếng “tút tút” bên tai vang lên báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc.
Giang Nghiên siết chặt chiếc điện thoại trong tay, tim đập dồn dập như trống
trận, máu nóng rần rật lan khắp cơ thể.
Đúng vậy. Khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, sao có thể không làm
gì, để mặc cô ấy biến mất.
Nửa tiếng sau, điện thoại của Giang Nghiên đột nhiên vang lên tiếng thông
báo WeChat, là tin nhắn từ Tưởng Vũ, người vừa cúp máy khi nãy.
Tưởng Vũ: Ba ngày nữa, Nhan Yểu có một buổi chụp hình lấy bối cảnh ở gần
đại học B.
Bên kia, vừa gửi xong tin nhắn, Tưởng Vũ cầm điện thoại trong tay, lẩm bẩm
đầy oán trách: “Giang Nghiên à Giang Nghiên, anh đây bán đứng trinh tiết mới
moi ra được tin này cho cậu đấy, lần này mà còn không nắm được cơ hội thì
ông đây tuyệt đối đoạn tuyệt tình anh em!”
Thế nhưng chưa kịp đợi tin trả lời từ Giang Nghiên, WeChat của Tưởng Vũ lại
hiện lên một tin nhắn từ người có ghi chú là “Cô Triệu”:
Cô Triệu: Tôi nói cho anh chuyện này rồi, còn chuyện anh ngủ với tôi thì tính
sao?
Tưởng Vũ bị quịt sạch: ..
Rốt cuộc là ai ngủ ai hả trời?!
.
Ba ngày sau, tại tòa nhà giảng dạy của đại học B.
“Được rồi, mai hoặc mốt bên studio sẽ gửi ảnh đã xử lý vào hòm thư đã ghi
trong hợp đồng” Nhan Yểu vừa tháo ống kính máy ảnh, vừa nói với phó đạo
diễn bên cạnh.
“Được được, quả không hổ là cô Nhan, hiệu suất làm việc đúng là khỏi chê!”
Phó đạo diễn đứng cạnh mở miệng khen ngợi, nét mặt đầy chất phác tươi
cười.
Nhan Yểu vẫn tiếp tục thu dọn đồ, giọng nói lúc đáp lại cũng chẳng vì lời khen
của người ta mà dao động chút nào: “Đây là lần đầu tôi chụp ảnh tạo hình
phim, có gì cần lưu ý thì nhớ trao đổi với trợ lý của tôi”
Lần hợp tác này quả thực có hơi đặc biệt. Trước giờ cô chưa từng chụp ảnh
concept cho phim, nhưng bên sản xuất đã đích thân mời gọi, giá đưa ra cũng
rất khá, nên cô chẳng có lý do gì để từ chối.
Nghe đâu bộ phim này là tác phẩm đầu tư lớn, đạo diễn cũng dốc hết tâm
huyết, nhắm tới các giải thưởng lớn trong năm sau.
“Vâng vâng, đến lúc đó chúng ta cứ trao đổi online. À cô Nhan, để tôi đưa cô
một đoạn nhé?”
“Không cần” Nhan Yểu xách thiết bị đã thu gọn, từ chối ý tốt của đối phương,
“Tôi lái xe đến, tự về được”
“Vậy. vậy để tôi cảm ơn cô Nhan ngay tại đây trước ạ!”
Cả đoàn làm phim đều đang bận rộn vây quanh mấy diễn viên chính, xa xa đạo
diễn vẫn còn đang hô lớn, xem ra vẫn còn cảnh cần quay tiếp.
Nhan Yểu không phải người không biết điều, cũng chẳng có kiểu làm cao, lúc
này chỉ xách túi rời khỏi phim trường một mình.
Hai hôm nay thời tiết không được tốt lắm, mây dày đè nặng trên đầu khiến
người ta vô cớ thấy bực bội.
Trước khi ra khỏi cửa, cô có xem dự báo thời tiết, không hề nói là sẽ mưa.
Nhưng khi bước đến dưới tòa nhà giảng dạy, cô mới phát hiện chẳng biết từ khi
nào trời đã đổ mưa rào, gió mạnh quét qua mang theo từng đợt hơi lạnh.
Hôm nay là cuối tuần, khu dạy học bị đoàn phim bao trọn. Để tránh fan cuồng
làm loạn, họ còn đặc biệt thuê bảo vệ dọn sạch hiện trường.
Xung quanh không một bóng người, mà từ tòa nhà ra bãi đậu xe còn cách ít
nhất hai trăm mét.
Nhan Yểu khẽ nhíu mày, sắc mặt thoáng lạnh lùng.
Dạo gần đây vì công việc bận rộn, cô chẳng có mấy thời gian nghỉ ngơi. Hôm
qua vừa bay về thành phố H, hôm nay lại đến B Đại quay hình.
Dù sao thì xong việc lần này, cô cũng có thể nghỉ một thời gian.
Thể chất mệt mỏi kéo theo sự uể oải về tinh thần, lại gặp đúng hôm trời mưa,
tâm trạng Nhan Yểu càng thêm nặng nề.
Tựa người vào cột trụ bên cạnh, cô rút một điếu thuốc từ túi áo ra, châm lửa
một cách bình tĩnh, kẹp giữa hai ngón tay, thỉnh thoảng rít một hơi, ngồi chờ
mưa ngớt.
Gió lạnh rít qua, mang theo hơi nước ẩm ướt, đến cả điếu thuốc trong tay cô
cũng lấm tấm ướt sũng.
Khói thuốc bị gió cuốn bay, chỉ một cái chớp mắt đã tan vào không trung.
Không rõ thời gian trôi bao lâu, lúc Nhan Yểu híp mắt thở ra một vòng khói
tròn, làn sương trắng lập tức khiến trước mắt trở nên mờ ảo. Trong màn sương
mông lung, tựa như có một người cầm ô đen, đang từ từ tiến lại gần cô.
Tầm mắt cô khựng lại, tay cầm thuốc cũng ngừng hẳn. Cô muốn nhìn rõ
người kia là ai, nhưng hết lần này đến lần khác, khói thuốc cứ luẩn quẩn
không tan.
Một chiếc ô đen, ngón tay cầm lấy cán ô gầy dài, đốt ngón rõ ràng đến khiến
người ta nghĩ ngợi mông lung.
Dưới màn mưa, người đó bước đến chậm rãi, không vội không vàng. Mà cô
nhìn đối phương từng bước từng bước đến gần, đến cả điếu thuốc bị mưa
làm ướt cũng chẳng buồn để tâm.
Làn khói mỏng vẫn bay theo gió, còn người kia rốt cuộc đã đứng trước mặt cô,
nhẹ nhàng nhấc tấm vải ô đen lên, để lộ một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Ngũ quan đẹp đến mức khiến người khác ngẩn ngơ, mà trong đôi đồng tử kia,
như một tấm gương trong suốt, phản chiếu đúng bóng dáng cô, vẫn như xưa.
Rồi, cô nghe thấy người đó nói: “Trùng hợp ghê”