Nhan Yểu giơ tay ra hiệu điếu thuốc trong tay, rồi lại dùng cằm ra hiệu về
phía nhà vệ sinh. Người đàn ông kia vẫn chưa hoàn hồn, hé môi như muốn nói
gì đó, nhưng khoảnh khắc sau khi thấy ánh mắt cô đảo qua một vị trí nào đó,
Giang Nghiên lập tức cứng người, vẻ mặt sa sầm đứng bật dậy, vội vội vàng
vàng bước vào nhà vệ sinh, cả bóng lưng cũng mang theo vẻ luống cuống rõ
rệt.
Triệu Tiểu Du bên kia không hề nhận ra bất thường, vẫn đang hào hứng luyên
thuyên: “Nhan Yểu, cậu tính báo đáp người ta thế nào? Lấy thân báo đáp được
không?”
Nhan Yểu châm điếu thuốc, tâm trạng có vẻ đang rất tốt, nên cũng không bực
vì bị trêu chọc.
Cô thong thả hút lấy một hơi, đôi chân dài vắt lên sofa, liếc mắt nhìn cánh cửa
nhà vệ sinh đang khép chặt, một lúc sau mới khẽ cong môi, từ tốn đáp: “Báo
đáp gì cơ? Tớ báo đáp rồi còn gì”
“Hả?” Bên kia mờ mịt không hiểu gì.
Nếu giờ này Triệu Tiểu Du có mặt ở đây, nhìn thấy vẻ mặt của Nhan Yểu, chắc
chắn sẽ tặc lưỡi tán thưởng: Đây không phải yêu tinh hút tinh khí thì là gì nữa?!
“Cậu còn gì không? Không thì tớ cúp đây” Giọng Nhan Yểu nhàn nhạt, chẳng
có chút nào giống người đang bị kéo vào cơn bão dư luận, bình tĩnh đến lạ.
Triệu Tiểu Du im lặng vài giây, rồi khẽ hỏi: “Thật sự không sao chứ?”
Nhan Yểu gạt tàn thuốc, khẽ cười: “Có thể có chuyện gì? Cùng lắm là bị chửi
vài câu thôi. Huống hồ gì mấy đứa bịa chuyện sắp bị kiện rồi mà”
Nghe vậy, Triệu Tiểu Du thở phào nhẹ nhõm, giọng cũng nghiêm túc hơn hẳn:
“Chuyện này không đơn giản đâu. Đột nhiên có quá trời phốt bẩn bị bốc ra,
chắc chắn là có người cố tình nhằm vào cậu. Mấy đứa gọi là bạn học cái mốc
gì? Nếu để tớ bắt được, tớ cho tụi nó no đòn!”
So với sự bùng nổ của Triệu Tiểu Du, Nhan Yểu lại càng bình tĩnh hơn.
Tuy nhiên, ánh nhìn lạnh lẽo nơi đáy mắt lại đang ngấm ngầm nói cho người ta
biết cô không phải là loại dễ bị chèn ép.
Cô có rất nhiều khuyết điểm, mà thù dai chính là một trong số đó.
“Tớ biết rồi. Việc này để tớ lo. Không có gì nữa thì tớ cúp đây, có chút việc”
Dứt lời, Nhan Yểu trực tiếp ngắt cuộc gọi.
Đầu dây bên kia, Triệu Tiểu Du nghe tiếng tút tút báo hiệu đã cúp máy, không
nhịn được lẩm bẩm: “Có việc gì? Gấp dữ vậy”
Khoảng mười mấy phút sau, Giang Nghiên từ nhà vệ sinh bước ra. Người phụ
nữ ngồi trên sofa đã hút xong điếu thuốc, lúc này đang uể oải lướt điện thoại.
Mồ hôi nóng trên mặt anh đã hoàn toàn biến mất. Anh đã rửa mặt bằng nước
lạnh mấy lần liền, cho đến khi nhiệt độ cơ thể hoàn toàn hạ xuống mới dám đi
ra khỏi nhà vệ sinh.
Nhưng giờ phút này, khi nhìn người phụ nữ đang ung dung bình thản trước mặt,
chẳng hiểu sao tâm trạng anh lại bực bội đến thế.
Giang Nghiên mím môi, không thể hiểu nổi, rõ ràng lúc nãy cả hai đều chìm
đắm đến vậy, thế mà vì sao cô lại có thể rút lui dứt khoát như thể chưa từng có
gì xảy ra. Cứ như trên mạng nói ấy, rút xong không thương tiếc.
Nhan Yểu dĩ nhiên nghe được tiếng động, nhưng cô chỉ chăm chú vào chiếc
điện thoại trong tay, không hề ngẩng đầu.
Trên màn hình hiển thị đúng là tuyên bố do văn phòng luật sư Tưởng Vũ đăng
tải, từng câu từng chữ đều mang khí thế áp đảo, cũng thật sự khiến Nhan Yểu
cảm nhận được sự che chở và bảo vệ rõ rệt.
Cảm giác này với cô rất mới mẻ, hình như từ trước đến nay chẳng mấy khi có.
Mãi không nghe thấy ai lên tiếng, Nhan Yểu mới buông điện thoại xuống,
ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng cách mình ba bước. Khi ánh mắt
giao nhau, cô hơi sững lại.
Ánh mắt người đàn ông rất sâu, như thể đang đè nén một cơn sóng dữ cuộn
trào, lại như một con dã thú bị nhốt trong lồng, đang gào thét điên cuồng trong
thầm lặng.
Nhan Yểu rơi vào trầm mặc. Mà ngay khoảnh khắc đó, đối phương cũng chợt
nhận ra điều gì, liền bước tới phía sofa, định cầm chiếc điện thoại mình để
quên.
Anh biết rất rõ đây lại là một lần ngoài ý muốn, bắt đầu vì xúc động, kết thúc
trong lặng lẽ.
Và bây giờ anh nên đi rồi.
Giang Nghiên lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu khi mới đến, cổ áo
được chỉnh lại gọn gàng, vẻ mặt cũng lạnh lùng vô cảm, chẳng còn chút dấu
tích nào của cảm xúc vừa rồi.
Anh cúi người nhặt điện thoại lên khỏi sofa, đang chuẩn bị đứng dậy thì chợt
nghe thấy Nhan Yểu ở bên cạnh mở miệng: “Chi phí, tôi sẽ lo hết”
Ngón tay đang cầm điện thoại của Giang Nghiên khựng lại, sắc mặt trầm
xuống, nhưng anh vẫn không nói lời nào.
Ngay sau đó, anh lại nghe thấy cô hỏi:
“Lúc anh xăm hình, anh đã nghĩ gì vậy?”