Nhan Yểu ôm lấy cổ anh, khẽ rủ mắt xuống, cũng giấu đi tia nóng bỏng lóe lên
nơi đáy mắt.
Giang Nghiên hôn rất nghiêm túc, như thể muốn đem tất cả những gì học được
từ cô trả lại từng chút một. Cánh tay ôm eo không ngừng siết chặt, đầy ý áp
chế không cho cự tuyệt.
Nhan Yểu không ngờ, từ một nụ hôn lại có thể cảm nhận được sự “bá đạo” của
anh.
Cô vốn tưởng người đàn ông này không có tính khí, nhưng giờ xem ra, anh vừa
ngang bướng lại vừa cố chấp không ngờ.
Đầu ngón tay khẽ lướt qua yết hầu anh, rồi lại men theo đường nét gương mặt,
khuôn mặt vốn luôn lạnh nhạt, giờ đây lại phủ lên vài phần say mê, khiến Nhan
Yểu không khỏi rung động.
Một lúc sau, cô nhắm mắt lại, bắt đầu lật ngược thế cờ.
Rốt cuộc Giang Nghiên vẫn còn non tay, sao có thể so được với sự lão luyện
của cô?
Chút da lông học được hôm đó, rơi vào tay Nhan Yểu, vẫn còn non nớt lắm.
Dù sao thì học trò làm sao bì được với cô giáo?
Đây là buổi dạy thứ hai, và người phụ nữ vừa giành lại thế chủ động đã tiếp tục
dẫn dắt anh, lôi anh vào guồng quay của riêng mình.
Hô hấp quấn lấy nhau, vừa tách ra trong khoảnh khắc đã lại lần nữa giao hòa,
giữa những nhịp chuyển mình là nhịp điệu tấn công rồi phòng thủ ăn ý đến
hoàn hảo.
Chẳng biết từ lúc nào, hai người vốn đang đứng dựa vào nhau đã ngã xuống
ghế sofa. Mái tóc dài như thác nước của cô lập tức xõa tung, đầu gối người
đàn ông chống lên sofa đến nỗi đệm lún thành vết, bờ vai rộng lớn chắn trọn
lấy thân hình mảnh mai của cô. Tay anh đặt nơi eo, cảm nhận sống lưng gầy
guộc dưới lòng bàn tay. Anh nghĩ, cơ thể mỏng manh như thế, sao lại có thể
mạnh mẽ đến mức khiến anh điên đảo thế này?
Không rõ qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang buổi dạy
đầy nhiệt huyết.
Nhan Yểu buông môi anh ra, khi người đối diện vô thức muốn rướn tới gần
thêm, cô khẽ nghiêng đầu, khiến nụ hôn ấy rơi lệch sang phần dưới cằm.
Giang Nghiên như chợt bừng tỉnh, chậm rãi ngồi dịch sang đầu bên kia của
sofa, hơi khom lưng, cố ổn định lại tâm tình.
Nhan Yểu vẫn luôn hơn anh một bậc. Cô từ tốn ngồi dậy, lấy điện thoại từ túi ra
rồi bấm nút nghe.
“Alo?”
Giọng nói khàn khàn vang lên, ngầm tiết lộ nụ hôn ban nãy đã cuồng nhiệt đến
nhường nào.
“Má ơi Nhan Yểu! Giang Nghiên đầu óc bị chập mạch rồi đúng không? Cậu thấy
tin trên mạng chưa? Văn phòng luật sư Tưởng Vũ phát thông cáo rồi đó! Nói là
sẽ kiện tụi bịa đặt trên mạng ra tòa hết, giờ còn lên top 1 hot search luôn rồi
kìa!”
Đầu dây bên kia, giọng của Triệu Tiểu Du nghe đầy kích động, xuyên qua loa
điện thoại vang vọng khắp phòng khách, hưng phấn đến mức có thể cảm nhận
được cả qua sóng điện từ.
“Tớ hỏi Tưởng Vũ rồi, anh ấy bảo nếu kiện từng đứa một thì không phải không
làm được, chỉ là mất thời gian với công sức thôi. Còn tên ngốc Giang Nghiên
kia, hình như lại thuê thêm hẳn một đội luật sư nữa để lo vụ này á!”
Triệu Tiểu Du chưa từng chứng kiến trận thế nào khủng khiếp đến thế. Cơn tức
bị dân mạng mắng mỏ mấy hôm nay trong chớp mắt tan biến sạch sành sanh,
còn hả hê hét toáng lên: “Tưởng Vũ nói rồi, loại tung tin thất thiệt mà không có
chứng cứ thì kiện kiểu gì cũng trúng hết! Đến lúc đó tớ muốn coi còn đứa nào
dám sủa nhảm trên mạng nữa không!”
Cô nàng đâu ngờ giờ phút này Giang Nghiên đang ngồi ngay cạnh Nhan Yểu,
nên cứ thế mà mắng thẳng tay, một câu “điên rồi”, một câu “ngốc nghếch”,
không ngừng than thở hành động của anh đúng là điên cuồng quá thể.
“Giang Nghiên làm cú này là tớ phục luôn đó, lần đầu thấy có người theo đuổi
kiểu vậy đó trời. Không phải dạng khùng thì cũng là dạng có tiền rảnh rỗi quá
mức!”
Nhan Yểu nghe bạn than vãn mà liếc sang người đàn ông ngồi yên đầu bên kia
sofa. Anh cúi đầu, không nhúc nhích, nét mặt trở lại vẻ lãnh đạm quen thuộc,
nơi trán thấp thoáng mồ hôi, nhưng nếu không nhìn kỹ, ngoại trừ đôi tai vẫn
còn ửng đỏ và cổ áo hơi xộc xệch, thì hoàn toàn không giống người vừa mới bị
hôn đến đỏ mặt tía tai.
Và lúc này, người đàn ông đã nghe hết toàn bộ lời của Triệu Tiểu Du, vậy mà
vẫn không hề có phản ứng gì, thậm chí lông mày cũng chẳng động đậy chút
nào.
“Ai mà biết được?”
Nhan Yểu liếc nhìn anh, mắt hơi nheo lại, cơn thèm thuốc lại ngứa ngáy nổi
lên.
Dù sao thì cuộc gọi này cũng đâu chỉ phá đám mình anh.
Cô lấy bao thuốc nữ ra lần nữa, dùng bàn chân trần khẽ đá vào người đàn
ông đang như tượng gỗ.
Anh hơi ngẩng đầu, trong ánh mắt lướt qua một tia đờ đẫn. Dáng vẻ ngây ngốc
ấy khiến Nhan Yểu bật cười thành tiếng.
“Cậu cười cái gì đó?” Triệu Tiểu Du bên kia điện thoại ngạc nhiên.
“Không có gì”