Vừa dứt lời đã bị Lâm Thi Ý trừng mắt một cái, Lục Mị không dám nói nữa.
Phòng của Lục Sầm ở nhà cũ ngày nào cũng có người làm dọn dẹp, nhưng anh
đã rất lâu không qua đêm ở đây.
Hiếm khi về một chuyến, cũng là để xem một màn kịch lục đục nội bộ trên bàn
ăn.
Từ năm này qua năm khác.
Anh bắt chéo hai chân ngồi trên chiếc ghế tựa ngoài ban công, nhìn ra vùng
biển xanh thẳm cách đó không xa, đón ngọn gió biển mùa đông.
Đột nhiên, nhớ cô.
Anh tự giễu cười một tiếng.
Kim đồng hồ chỉ tám giờ, ông nội Lục hiếm khi không đợi anh trong thư phòng
mà đến tận phòng anh, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Hai người im lặng rất lâu, không ai mở miệng trước.
Lục Sầm giơ tay lên xem đồng hồ, lặng lẽ buông xuống, “Ông nội muốn nói gì
ạ?”
“Thật ra ông để chúng nó vào tập đoàn là để giúp cháu, không phải để tranh
giành gì của cháu. Ông chỉ không hy vọng cháu giống như ba cháu, không có
ai giúp đỡ, cuối cùng phải ngã gục” Ông nội Lục thở dài.
Lục Sầm cười, “Ông nội, chỉ cần một người trong số họ có năng lực, cũng
không đến lượt con ngồi vị trí này”
Ông nội Lục dùng gậy chống mạnh xuống đất, tức đến sùi bọt mép, “Cháu nghĩ
như vậy sao? Lúc cháu còn nhỏ, ông đã xem cháu là người thừa kế để bồi
dưỡng rồi”
“Đó là vì từ nhỏ họ đã là đồ vô dụng”
Ông nội Lục nghẹn một hơi ở cổ họng, không lên được cũng không xuống
được.
Lục Sầm vươn tay vỗ lưng cho ông.
“Cháu chỉ muốn chọc tức chết ông”
“Ông nội, ông đặt tay lên ngực tự hỏi xem, tập đoàn giao vào tay họ, không
nói có thể phát triển lớn mạnh hay không, cầm cự được bao lâu còn khó nói.
Ông thật ra cũng biết rõ họ không có năng lực đó, lại muốn để mấy kẻ bất tài
đó đến giúp cháu, ông đang mơ mộng hão huyền đấy”
Ông nội Lục trừng anh: “Cháu phải cho chúng nó cơ hội, mới có cơ hội tiến bộ
chứ”
“Vậy Lục Mị sẽ bắt đầu từ vị trí cơ sở có gì không đúng sao? Hai người cứ nhất
định phải đưa em ấy lên một vị trí mà em ấy không có năng lực làm gì”
Ông nội Lục: “A Tiêu vào đã làm giám đốc, Mị Mị tốt nghiệp lại đi làm nhân
viên cơ sở, người ngoài nói khó nghe lắm”
“Lục Tiêu làm giám đốc đến hôm nay đã làm ra được thành tích gì chưa?” Lục
Sầm cảm thấy buồn cười.
Lục Tiêu hơn anh 4 tuổi, lúc anh học ở Philadelphia thì Lục Tiêu đã vào tập
đoàn rồi. Nếu đổi lại là anh hơn Lục Tiêu 4 tuổi, Lục Tiêu đến cơ hội vào tập
đoàn cũng không có. Còn chưa đủ phế sao? Để cho kẻ đi sau vượt mặt.
Ông nội Lục lại nghẹn lời.
Lục Sầm: “Dù sao cháu cũng đã cho Lục Mị cơ hội rèn luyện”
“Mị Mị nói con bé muốn đến khách sạn rèn luyện, ông nghĩ cũng đúng, nên đã
đồng ý. Nhưng cháu không thể để con bé cứ làm nhân viên cơ sở ở khách sạn
mãi được”
“Người có năng lực sẽ được thăng tiến”
“Được, vậy chuyện của Vương Thâm thì sao? Ông ta ở vị trí đó 20 năm, cháu
nói không cần là không cần, quá làm lạnh lòng những nhân viên cũ, đó đều là
nền tảng của tập đoàn đấy”
“Hay là, cháu đang cảnh cáo ông xen vào chuyện của cháu?”
Lục Sầm nhìn về phía ông, “Chỉ là giếc gà dọa khỉ thôi. Nếu ông muốn những
nhân viên cũ khác an phận nghỉ hưu, thì hãy bảo họ an phận thủ thường”
Ông nội Lục thở dài, “Cháu đã đủ lông đủ cánh, ông đáng lẽ phải rất an tâm
mới đúng, chỉ là không ngờ, lông của cháu mọc đủ rồi lại quay lại vặt lông của
ông trước tiên”
Lục Sầm nhếch môi, không nói gì.
Trước tiên sao? Thật ra ông nội anh không biết, tập đoàn Lục Thị sớm đã
không còn là tập đoàn Lục Thị mà ông có thể hô mưa gọi gió nữa.
Chẳng qua là ông vẫn chưa nhìn rõ mà thôi.
Mà anh, vẫn muốn làm một người cháu hiếu thuận.
“Không có việc gì thì ông cứ đi uống trà sáng, leo núi với bạn bè cũ đi, đừng lo
những chuyện không nên lo nữa” Lục Sầm đứng dậy, vỗ vai ông nội, “Cháu đi
trước, còn có việc phải làm”
“Bận, bận, bận, suốt ngày chỉ biết bận, cũng không thấy cháu bận tìm một cô
bạn gái”
Chiếc Bentley rời khỏi nhà cũ.
Lục Sầm ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần.
“Lục tổng,” Lộ Xuyên từ kính chiếu hậu nhìn Lục Sầm một cái, “Loại nước hoa
phiên bản giới hạn mà anh tìm lần trước hôm nay đã được gửi về rồi ạ”
Lục Sầm “ừm” một tiếng, không đáp lời thêm.
Lộ Xuyên thử thăm dò: “Không gửi qua cho Lê tổng sao ạ? Dù sao thì, dỗ người
phải tranh thủ dỗ sớm chứ ạ”
Lục Sầm ngước mắt, bốn mắt giao nhau với Lộ Xuyên trong kính chiếu hậu.
Một lúc lâu sau, anh lạnh nhạt nói: “Đến chung cư Danh Thành”