Tình Như Chim Trắng

Chương 63



Sẵn sàng

Lục Mị như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, chỉ hận sao xe của anh

hai cách âm tốt đến vậy. Rõ ràng trên xe có bốn người, mà lại tĩnh lặng như tờ.

Trong không khí tràn ngập mùi hương tuyết tùng thoang thoảng và sự tĩnh

mịch, cảm giác áp bức quá mạnh.

Cô ấy thậm chí muốn mở cửa sổ ra để hít thở, nhưng không dám.

Cô ấy suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng: “Anh hai”

Người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra.

“Thật ra chuyện dự án cải tạo trung tâm thương mại cũ, em cũng vừa mới biết

thôi ạ” Mẹ cô ấy gọi điện bảo cô ấy hôm nay về nhà cũ ăn cơm, giọng rất tức

giận nói rằng ba cô ấy vì cô ấy mà tranh thủ được vị trí phụ trách dự án đã bị

Lục Sầm đè xuống, cô ấy mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Cô ấy giải thích rằng mình học được rất nhiều thứ ở phòng hành chính, mẹ cô

ấy lập tức chuyển ngọn lửa sang cô ấy, nói cô ấy bị người ta đè đầu cưỡi cổ

cũng không biết phản kháng, nói ba cô ấy không có bản lĩnh thì thôi, đến cả cô

ấy và anh trai cũng là một lũ bất tài.

Cô ấy đã bị mắng cho xám xịt mặt mày trong toilet.

Cô ấy liếc trộm Lục Sầm một cái: “Thật ra em vẫn luôn nói với họ là em muốn

bắt đầu từ vị trí cơ sở. Chuyện hôm nay em sẽ đi giải thích với ông nội”

“Không cần” Lục Sầm lạnh nhạt từ chối.

Lục Mị không dám nói tiếp nữa.

Cho đến khi chiếc Bentley chạy lên con đường núi, nhà cũ trên đỉnh núi đã ở

ngay trước mắt, Lục Mị lại một lần nữa cẩn thận mở miệng: “Vì chuyện này,

trong một thời gian tới tập đoàn chắc chắn sẽ có rất nhiều lời đồn không hay”

Lục Sầm không nói.

“Trước đây em vẫn muốn đi học quản lý khách sạn nhưng ông nội không cho,

nhưng em vẫn rất hứng thú với ngành khách sạn”

Lục Sầm: “Vậy nên?”

“Em muốn anh điều em đến Bích Thủy Vân Gian cho cá mập ăn… à không, đến

bộ phận phòng khách sạn bắt đầu từ vị trí thấp nhất”

Lộ Xuyên ngồi ở ghế phụ suýt nữa bật cười thành tiếng, may mà nhịn được.

Anh ta từ đáy lòng khâm phục cô Lục đây, lại dám đâm vào họng súng ngay

lúc Lục tổng nhà họ đang có tâm trạng không tốt, lại còn cộng thêm việc đang

về nhà cũ ăn cơm.

Quả thực là tiết tấu muốn ra biển quốc tế cho cá mập ăn mà.

Lục Mị giờ khắc này chỉ muốn tự xé miệng mình. Đều tại đám người ở tổng bộ

tập đoàn, suốt ngày cứ trêu đùa rằng làm không tốt sẽ bị điều đi cho cá mập

ăn. Cô ấy căng thẳng quá, đầu óc lơ đãng nên buột miệng nói ra.

Lục Sầm cười khẽ, cắt ngang suy nghĩ của cô ấy: “Anh không hy vọng ngày mai

ba mẹ em cùng nhau đến làm loạn ở văn phòng của anh”

Anh không có nhiều thời gian rảnh rỗi để chơi trò gia đình với họ.

Lục Mị thầm nghĩ, thật ra ba mẹ cô ấy chỉ nói miệng vậy thôi, không có gan

làm loạn đâu.

Cô ấy vẫn rụt rè giơ ba ngón tay l*n đ*nh đầu: “Chỉ cần anh đồng ý, tối nay em

sẽ đi thuyết phục ông nội”

Trong xe vẫn im lặng, một lúc lâu sau, cho đến khi chiếc Bentley lái vào cổng

lớn nhà cũ.

Lục Sầm mới nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Được”

Bữa cơm tối vẫn như thường lệ, một bầu không khí gươm đao vô hình.

Lần này, bác cả và bác gái không dám nhắc đến chuyện của Lục Mị, nên bác

gái Lâm Thi Ý lại chĩa mũi nhọn về phía Lục Hiến: “A Hiến, bác nghe nói công

ty của cháu có một khoản đầu tư, bị đối tác ôm tiền bỏ trốn rồi phải không?

Thế chẳng phải là mất trắng cả vốn liếng à?”

Lục Hiến chỉ cười nhạt, ánh mắt hướng về phía bác cả: “Bác đừng nghe người

ngoài đồn bậy, không có chuyện đó đâu ạ”

“Ngoài kia người ta đồn khó nghe lắm đấy,” bà ta vẫn không buông tha. “Dù

không có chuyện đó thì cháu cũng nên cẩn trọng một chút, đừng làm ảnh

hưởng đến danh dự của cả tập đoàn”

Bác ba gái cười cười nói đỡ: “Toàn là chuyện không có thật thôi”

Lâm Thi Ý vươn bàn tay đeo vòng ngọc bích ra gắp một miếng cá, cười nói:

“Không có chuyện gì là tốt rồi”

“Đúng rồi anh cả, mấy hôm trước tạp chí không phải chụp được ảnh anh dẫn

tiểu minh tinh ra biển sao, sao anh không ém chuyện đó xuống?” Lục Duyên

Chu hỏi.

Lục Tùng Thương hung hăng trừng mắt nhìn Lục Duyên Chu, không đáp lời.

Chuyện này mấy hôm trước vợ ông ta mới làm ầm ĩ với ông ta, khó khăn lắm

mới mua mấy cái túi xách dỗ xong. Tốt không nói, lại đi nói cái dở? Cố ý đây

mà!

Lục Sầm nãy giờ không lên tiếng dùng khăn ăn lau miệng, cong khóe môi,

“Cháu ăn no rồi, mời mọi người cứ tự nhiên dùng bữa”

Nói xong lập tức đứng dậy rời bàn.

Ông nội Lục buông đũa gọi anh lại, “Cùng ông đến thư phòng một chuyến”

Lục Sầm cụp mắt nhìn nửa bát cơm còn lại trong chén của ông, “Cháu có công

việc cần xử lý, ông ăn cơm xong trước đi ạ”

Lục Mị cũng gọi ông Lục lại, “Ông nội, lát nữa cháu có chuyện muốn nói với

ông”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.