Khi lồng ngực đã nóng ran và không thể thở nổi, cô mới luyến tiếc rời ra, cầm
lấy ly Whiskey trên bàn. “Uống chút chứ?”
Anh rõ ràng biết cô muốn chuốc rượu mình. Đôi mắt cô ngấn nước, ánh nhìn
mang theo ý cười nhìn anh, anh không thể từ chối, cũng sẽ không từ chối. Bàn
tay thon dài trắng lạnh nhận lấy ly rượu, anh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Whiskey trôi qua cổ, yết hầu chuyển động, gợi cảm đến vô cùng.
Cô đứng bên cạnh nhìn, làm một việc mà cô luôn muốn làm. Cô nhón chân,
hôn lên yết hầu của anh.
Người đàn ông đang uống rượu khẽ rên lên, chiếc ly rỗng rơi xuống tấm thảm
lông, lăn đi một đoạn xa.
Đầu lưỡi hồng nhạt khẽ l**m một cái.
Sự tự chủ trong khoảnh khắc tan vỡ.
Anh giữ chặt gáy cô, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Hung hãn, nguy
hiểm, đoạt lấy không khí. Bàn tay ghì chặt, môi lưỡi càng thêm xâm nhập.
Cho đến khi cô buông lỏng bàn tay đang bấu vào lưng anh, mềm nhũn trong
vòng tay anh.
Anh cắn vành tai cô, thấp giọng hỏi: “Thích không?”
Cô khẽ cười. “Thật ra, tôi rất thích dáng vẻ mất kiểm soát của anh”
Khi anh xé bỏ chiếc mặt nạ lạnh lùng, con người thật tràn ngập bóng tối của
anh hiện ra. Đó là con người chân thật nhất của anh, thỉnh thoảng mới bị cô
nhìn thấy. Một dáng vẻ mà người ngoài chưa từng gặp, chỉ thuộc về riêng cô.
“Anh thua rồi, Lục Sầm”
Chiếc váy bên hông đã trống không. Anh áp vào làn da mềm mại của cô, thanh
âm trầm thấp mang theo ý vị cam chịu: “Tôi chưa bao giờ thắng được em”
Du thuyền cập bến. Anh bế cô, xách theo đôi giày của cô rời đi. Tài xế đã mở
sẵn cửa chiếc Bentley.
Cô gục vào lòng anh ngủ say. Anh cảm thấy mình như một kẻ bại trận vừa
dâng lên tất cả, sẵn sàng cúi đầu xưng thần, nhưng nữ hoàng lại thờ ơ ngủ
thiếp đi trong lòng anh. Anh hối hận vì đã đưa cô ly Whiskey. Cô là người uống,
nhưng anh mới là người gánh chịu hậu quả của cơn say đó.
Xe khẽ rung lên, cô tỉnh giấc. Ngồi trên đùi anh, cô ngẩng đầu nhìn. Đôi mắt
trong veo giữa không gian tối mịt, sáng hơn cả sao trời. Sau một cái nhìn
chăm chú, cô duỗi tay gỡ kính của anh xuống. Đáy mắt anh lóe lên tia nguy
hiểm.
Cô gái say chẳng màng đến điều đó, cúi người hôn lên môi anh.
Anh cứng người, bị động chấp nhận. Nhưng sự kiên nhẫn nhanh chóng vỡ vụn.
Ngón tay anh tìm đến nút bấm, tấm vách ngăn im lặng dâng lên, che đi thế giới
bên ngoài, giam giữ sự riêng tư và tất cả những điều sắp diễn ra vào bên trong.
Chiếc Bentley đen tuyền vững vàng lướt đi giữa dòng xe cộ, ánh đèn đường
ngoài cửa sổ vụt lùi về phía sau, bên trong xe ánh sáng chập chờn, mờ ảo.
“Nóng” Cô lẩm bẩm.
Cô vặn vẹo người, chiếc áo khoác len cashmere màu đen khoác trên vai trượt
xuống tấm thảm. Lục Sầm cúi người định nhặt lên thì bị người trong lòng đè
trở lại lưng ghế.
Cô bất mãn: “Không nghe thấy tôi nói nóng à?”
Lục Sầm bị cô đè hẳn lên lưng ghế, một tay tuỳ ý gác lên tay vịn, tay kia đỡ lấy
eo cô để cô ngồi cho vững.
“Vậy cởi thêm một chiếc nữa nhé?” Giọng anh trầm thấp, mang ý dụ dỗ.
Bên dưới chiếc áo khoác cashmere chỉ là một chiếc váy màu đỏ rượu vang dài
quá gối, làn da lộ ra dưới lớp váy trắng đến loá mắt.
Anh cụp mắt, dừng lại trên xương quai xanh còn vương dấu hôn đỏ, khoé môi
khẽ nhếch cười, “Thật ra không cởi cũng không sao”
Người đang ngồi trên người anh hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì, lại cúi
đầu xuống hôn anh.
Vòng tay ôm lấy eo nhỏ càng lúc càng siết chặt, người cắn đôi môi mỏng của
anh lại càng thêm dùng sức.
Không một ai nhượng bộ.
Cô vừa hôn vừa muốn kéo cà vạt của anh, s* s**ng một hồi mới nhớ ra chiếc
cà vạt đã bị kéo xuống từ lúc trên du thuyền.
Bàn tay cách lớp áo sơ mi mỏng manh dừng trên ngực, men theo cơ bụng mà
lướt xuống dưới.
d*c v*ng bị khơi dậy, hơi thở tức thì trở nên hỗn loạn.
Lục Sầm từ bị động chuyển thành chủ động, bắt chéo hai tay cô ra sau lưng rồi
giữ chặt bằng một tay, bàn tay còn lại ấn vào gáy cô để nụ hôn thêm sâu.
Nhiệt độ trong xe không ngừng tăng lên.
Anh buông tay đang kìm kẹp cô ra, vươn vào hộc đựng đồ tìm kiếm.
Vừa lấy ra một hộp, còn chưa kịp mở, đã bị cô gạt tay làm rơi đi đâu mất.
Ánh mắt ẩn chứa sóng ngầm nhìn cô, Lục Sầm như cười như không, khẽ thì
thầm bên tai cô: “Không muốn dùng, phải không?”
Cô không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Ánh đèn đường ngoài cửa sổ hắt lên gò má cô, nụ cười rạng rỡ của cô tựa như
dây leo mọc lên giữa đêm đen, cuốn lấy anh cùng chìm vào màn đêm sâu
thẳm.
Thậm chí mong chờ bình minh sẽ không bao giờ đến.
Cô nhìn một lúc, lại cúi xuống hôn anh.
Nhẫn nhịn không được, anh đã chẳng còn hơi sức đâu mà nổi nóng, vẻ mặt uể
oải mặc cho cô v**t v* cơ bụng, hôn lên môi mình.
Đêm đã rất khuya, màn trình diễn pháo hoa sớm đã kết thúc, người ở cảng xem
pháo hoa cũng đã giải tán.
Bên ngoài trời đổ mưa nhỏ, con đường ven biển yên tĩnh không một bóng
người.
Hạt mưa rơi trên mặt nước lấp lánh gợn sóng, tạo nên một khung cảnh khác.
Chiếc Bentley chạy qua, bị Lê Sơ Huyền gọi dừng lại.
Cô nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn anh: “Hôm nay tôi vẫn chưa được xem pháo
hoa”