Tình Như Chim Trắng

Chương 70



Sẵn sàng

“Tháng trước tôi còn đánh golf với chủ tịch Lê, ông ấy cứ khiêm tốn nhờ tôi

chỉ bảo cho cô. Tôi phải nói thẳng, với tài năng của cô bây giờ, phải là chúng

tôi học hỏi từ cô mới đúng”

Một dàn hợp xướng của những nụ cười giả lả vang lên, mỗi người đều diễn tròn

vai của mình trong vở kịch xã giao này.

Chán ngán, Lê Sơ Huyền đổi một ly rượu mới. Giữa những âm thanh vô nghĩa

ấy, ánh mắt cô khẽ dịch chuyển.

Và rồi cô nhìn thấy anh. Lục Sầm. Đang đứng ở phía đối diện, nhìn cô.

Lục Sầm cong môi, từ xa nâng ly về phía cô. Cô không định để ý đến anh.

Chu Diễn bên cạnh Lục Sầm cũng thấy cô, rất nhanh chủ động chào hỏi: “Lâu

rồi không gặp Lê tổng”

Lê Sơ Huyền đành phải nói lời xin lỗi với các vị lão tổng ở đây rồi đi qua.

Ly rượu va chạm, cô trêu ghẹo nói: “Đâu có lâu, thứ bảy tuần trước khai trương

hội sở Patrick, mới thấy Chu tổng ôm cả một tiểu minh tinh lên lầu”

Chu Diễn cười sang sảng, “Đây là Lê tổng không đúng rồi, thấy tôi mà không

chủ động chào hỏi”

“Nào dám làm phiền nhã hứng của Chu tổng”

Hai người trò chuyện rồi lại ly chạm ly.

Chu Diễn cười cười, “Nói đến hội sở Patrick, vẫn là nhờ Lục tổng chịu nhượng

lại thứ mình yêu thích đấy”

Bị điểm danh bất ngờ, Lục Sầm chỉ nhếch môi, một nụ cười nhàn nhạt không

rõ ý vị. “Đâu có”

“Ồ, vậy sao?” Lê Sơ Huyền lên tiếng, rồi dứt khoát uống cạn ly rượu trong tay.

Cô đặt chiếc ly rỗng xuống, khoé môi cong lên nhưng ánh mắt lại lạnh đi. “Tôi

lại thấy mảnh đất đó rất tiềm năng. Đáng tiếc, tôi đã ngỏ lời mấy lần mà Lục

tổng đây vẫn không có ý định bán”

Nụ cười của Chu Diễn khựng lại trong giây lát trước lời tuyên bố thẳng thắn

của cô, nhưng anh ta là một tay chơi lão luyện. “Ha ha, chắc tại tôi mặt dày

hơn. Ngày nào tôi cũng qua nhà Lục tổng ‘canh me’ cậu ấy, chắc cậu ấy phiền

quá nên mới không muốn gặp ai nữa”

Một vài tiếng cười hưởng ứng vang lên.

Lê Sơ Huyền bắt lấy cơ hội. “Nếu vậy thì lần tới tôi phải học hỏi Chu tổng rồi,

có lẽ cũng nên đến tận nhà canh me Lục tổng rồi”

Chu Diễn ra hiệu cho người phục vụ, nhận lấy một ly rượu mới và trao cho cô.

“Hay là thế này, Lê tổng, chúng ta hợp tác ‘phục kích’ thì sao?”

Coong. Tiếng hai ly thủy tinh chạm nhau trong trẻo. Một liên minh tạm thời

được hình thành ngay trước mặt “kẻ địch chung”. “Một đề nghị tuyệt vời, Chu

tổng”

Cuộc trò chuyện của họ tiếp tục xoay quanh Lục Sầm, nhưng anh lại hoàn toàn

phớt lờ. Người đàn ông đó chỉ đứng yên, lặng lẽ thưởng thức ly rượu của mình,

ánh mắt sâu thẳm khó lường, như thể đang xem một vở kịch thú vị được diễn

riêng cho mình.

Giới thượng lưu Cảng Thành đều biết Lục Sầm và Lê Sơ Huyền từ trước đến

nay không ưa nhau, hai người thường ngày đấu đá, ngáng chân nhau. Cho nên

những dịp hai người đứng chung một chỗ, mọi người đều không thích lại gần.

Nhưng hôm nay Lê Sơ Huyền và Chu Diễn lại trò chuyện vui vẻ, Lục Sầm bên

cạnh thì cười nhạt lắng nghe, dường như không có mùi thuốc súng.

Đám đông vây quanh ngày một dày thêm, những lời chào hỏi, tâng bốc ồn ào

khiến nụ cười trên môi Lê Sơ Huyền trở nên lạnh nhạt.

Chu Diễn, với sự tinh tế của một kẻ lão luyện trên thương trường, nhận ra sự

phiền nhiễu của cô. Anh ta tạo ra một lối thoát hoàn hảo: “Lục tổng và tôi có

một người bạn đại học vừa về Cảng Thành. Tối nay cậu ấy cũng có mặt, để tôi

giới thiệu hai người làm quen, được chứ?”

“Vinh hạnh cho tôi” Lê Sơ Huyền gật đầu.

Ngay lúc đó, cô bắt gặp một nụ cười kín đáo trên môi Lục Sầm. Một nụ cười

thoáng qua, nhưng cô đọc được trong đó sự thích thú và một chút ý đồ xấu xa.

Giang Dật. Cái tên này lập tức hiện lên trong đầu cô.

Nhưng nếu chỉ đơn giản là Giang Dật, Lục Sầm đã không có biểu cảm đó. Anh

rõ ràng đang chờ xem một màn kịch vui, và cô chính là một trong những diễn

viên.

Giữa những tiếng nói cười rộn rã, Lê Sơ Huyền khẽ nghiêng người về phía Lục

Sầm, giọng cô là một lời thì thầm sắc bén chỉ mình anh nghe thấy: “Xem ra Lục

tổng đang rất mong chờ một màn kịch hay”

Lục Sầm có chút bất ngờ, nhưng rồi ý cười trong mắt lại càng sâu hơn. Anh

thừa nhận sự nhạy bén của cô. Giống như lần trước với Hoàng Canh, cô luôn

có thể nhìn thấu những con sóng ngầm chỉ từ một gợn lăn tăn trên mặt nước.

Anh cũng ghé sát lại, giọng trầm thấp mang theo ý cười: “Đâu có. Chỉ là người

mà Chu Diễn sắp giới thiệu, chắc chắn là một người quen cũ của Lê tổng”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.