“Pháo hoa kết thúc rồi”
“Nhưng mưa thì vẫn chưa,” cô nói.
Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn đôi môi hơi sưng đỏ vì bị hôn của cô, căng
mọng nước, giống như thạch trái cây vị dâu tây.
Đáng lẽ phải được cất giấu đi.
Không nên để người ngoài nhìn thấy.
Bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn là Lục Sầm cam chịu.
“Được thôi”
Anh nhặt chiếc áo khoác cashmere và giày cao gót dưới đất lên mặc vào cho
cô, chỉnh lại chiếc áo sơ mi bị cô kéo cho xộc xệch.
Tài xế Tiểu Lưu cầm ô mở cửa xe hàng ghế sau, Lục Sầm ôm eo Lê Sơ Huyền,
nhận lấy ô rồi nói với Tiểu Lưu: “Cậu về trước đi”
Nơi này chỉ cách khách sạn Bích Thủy Vân Gian chưa đến một cây số, đi bộ về
cũng không sao.
Cô muốn ngắm mưa.
Lê Sơ Huyền khoác tay anh, hai người đi trên con đường ven biển, mắt cô dừng
trên chiếc ô đen tuyền, đột nhiên hỏi: “Có phải là chiếc ô trong tấm ảnh chụp
lén của anh không?”
Bức ảnh được bình chọn là “đỉnh cao của sự cấm dục”, người đàn ông kiêu
hãnh cầm ô đen đứng trong mưa lớn, cách một màn mưa nhìn về phía xa.
“Trên xe chỉ có chiếc ô này”
Ngụ ý là nó.
Lê Sơ Huyền cười cười, “Bức ảnh đó được chụp đẹp thật, không biết là ai chụp
nhỉ?”
“Xem ra Lê tổng rất thích” Lục Sầm cười không rõ ý.
“Sao anh biết tôi rất thích?”
“Không phải Lê tổng đã lén lưu lại rồi sao?”
Lê Sơ Huyền: …
Cô lảng sang chuyện khác: “Hôm nay lạnh thật đấy”
Ven biển lúc nửa đêm, không khí lạnh ùa về cộng thêm mưa nhỏ, cái lạnh thấm
vào tận xương tủy.
Mà chiếc áo khoác cashmere dài đến mắt cá chân của cô chỉ che một chiếc
váy dài đến gối.
Gió tạt mưa nghiêng, những hạt mưa lạnh buốt rơi trên mu bàn chân trần của
cô.
Lúc này Lục Sầm liền hối hận tại sao lại để cô xuống xe, cô say rượu không
biết gì, chẳng lẽ anh cũng không biết hay sao?
“Tôi gọi tài xế quay lại đón chúng ta”
Lê Sơ Huyền lắc đầu, “Tôi không lạnh”
Rượu uống trên du thuyền giờ đây khiến cô cảm thấy như có một ngọn lửa
đang âm ỉ trong người.
“Lâu lắm rồi không đi dạo ở đây,” Lê Sơ Huyền cảm khái, “Lần trước là lúc học
lớp 12, đi cùng cả lớp”
Lúc học đại học thì không có thời gian, sau khi tốt nghiệp đi làm lại càng
không có tâm trạng để đến.
Mưa rơi tí tách, dưới tán ô đen, màn mưa bụi giăng lối, hai người trong bộ đồ
đen như tách biệt với cả thế giới.
Cả hai cùng nhìn về phía chân trời mờ mịt, pháo hoa đã tàn, sự phồn hoa đã lùi
bước, chỉ còn lại bầu trời âm u giăng đầy mây.
“Khi đó tôi không hề nghĩ rằng chúng ta sẽ ở bên nhau”
Đêm giao thừa đón năm mới hồi lớp 12, những chùm pháo hoa lộng lẫy ở cảng
Vic bung nở phía sau lưng họ như ngàn sao tinh tú, mọi người đều hét lên đòi
chụp ảnh tập thể, mười hai người chen chúc vào nhau, dòng người quá đông,
trong lúc chen lấn, không biết ai đã đẩy cô ngã vào lòng Lục Sầm. Gió thổi
tung mái tóc dài của cô, mùi gỗ tuyết tùng thoang thoảng như có như không
bao bọc lấy cô.
Mọi người đều đang xô đẩy, anh vươn tay, hờ hững che chắn cho cô khỏi những
người khác đang chen tới.
Khoảnh khắc đó, cảm giác an toàn cùng với pháo hoa đồng loạt nổ tung trong
tim cô, mang theo sự rung động của tuổi xuân.
Thế nhưng sau đó, khi cô nhận được ảnh, Lục Sầm chỉ lạnh nhạt nhìn vào ống
kính, ánh mắt thờ ơ không cảm xúc, dường như hành động che chở cho cô
trong lòng chỉ là ảo giác của riêng cô, hoặc có lẽ, đó chỉ là hành động lịch
thiệp trong vô thức của anh.
Lê Sơ Huyền đương nhiên sẽ không tự mình đa tình.
Chỉ là, một thiếu niên ưu tú như vậy, thật muốn chiếm làm của riêng.
“Tôi từng nghĩ rằng giữa chúng ta, sau khi lớn lên có lẽ sẽ không còn đối đầu
gay gắt như vậy, nhưng cũng sẽ không lăn lộn trên cùng một chiếc giường,
nhiều nhất là thỉnh thoảng qua lại trên thương trường, tạo chút bất lợi cho đối
phương” Lê Sơ Huyền cười nhẹ.
“Ai mà ngờ được chúng ta lại duy trì mối quan hệ này suốt bốn năm chứ?”
“Lê Sơ Huyền” Lục Sầm dừng bước, Lê Sơ Huyền nghiêng người nhìn anh.
Anh cúi xuống, đôi môi hơi lạnh áp vào vành tai trắng ngần của cô, giọng
người đàn ông khẽ khàng: “Kỷ niệm bốn năm vui vẻ”
Nói xong, anh đứng thẳng người dậy, ánh mắt nặng trĩu nhìn cô, sâu như một
hồ nước không thấy đáy.
Bỗng nhiên, anh nhếch lên một nụ cười khó nhận ra, trầm giọng nói: “Nhưng
mà Lê tổng, thừa nhận đã thích tôi nhiều năm như vậy, khó đến thế sao?”
Lê Sơ Huyền nhìn anh, ngắm nhìn hồi lâu, vẻ mặt đầy hoài nghi, “Quen anh 20
năm, không phát hiện ra anh lại tự luyến như vậy đấy”
Chủ đề này bị một câu nói kết thúc.
Lê Sơ Huyền khoác tay anh, hai người lại tiếp tục đi về phía trước.
Cơn mưa nhỏ ban đầu đã chuyển thành mưa vừa, rơi xuống mặt đất bắn lên
những bọt nước trong suốt.
Hơi thở phả ra cũng hóa thành làn sương trắng.
“Lục tổng, tôi muốn cùng anh xem pháo hoa vào đêm Giao thừa”