Phòng suite tầng cao nhất của khách sạn Bích Thủy Vân Gian, với cửa sổ sát
đất, là địa điểm tốt nhất để ngắm pháo hoa ở cảng.
Lục Sầm: “Năm nào mà Lê tổng không cùng tôi xem pháo hoa?”
Khoảnh khắc năm mới bước qua 12 giờ, pháo hoa nở rộ trong đêm tối, hai
người đứng trước cửa sổ sát đất quấn quýt hôn nhau dường như đã trở thành
một nghi thức.
“Năm nay không được rồi” Lê Sơ Huyền thở dài.
Lục Sầm: ……
“Mùa đông năm nay lạnh quá, nhà tôi nói muốn đến Lệ Sơn tắm suối nước
nóng,” Lê Sơ Huyền nghiêng đầu cười, “Cho nên, năm nay tôi phải thất hứa rồi”
Lục Sầm cười đến cạn lời.
Cố ý mở đầu bằng việc nói muốn cùng anh xem pháo hoa, rồi sau đó lại báo
rằng không thể cùng anh xem pháo hoa.
Đúng là Lê tổng.
“Vậy Lê tổng phải tìm cơ hội đền bù cho tôi đi” Anh cúi xuống, giọng nói trầm
thấp vang lên bên tai cô, đầy ẩn ý.
Lê Sơ Huyền vui vẻ nhận lời, men say khiến cô trở nên ngoan ngoãn lạ thường.
“Nhân tiện,” anh tiếp tục, “nói đến suối nước nóng, Lê tổng dường như vẫn còn
nợ tôi một lần”
“Rồi sẽ có cơ hội đền bù cho anh” Cô đáp lí nhí, trong lòng thầm nghĩ, nợ nhiều
không cần lo.
Lục Sầm cười khẽ: “Lê tổng ngày thường cũng hứa hẹn suông với nhân viên
như vậy sao?”
“Hửm?” Lê Sơ Huyền ngước mắt nhìn anh, “Lục tổng thì không à?”
“Dù thường bị gọi là nhà tư bản vạn ác, nhưng tôi trước giờ không có thói quen
hứa hẹn suông” Anh nói, nhắc đến chế độ đãi ngộ vượt trội của Lục thị, nơi
khiến vô số nhân tài phải dốc sức cống hiến.
“Ồ, anh nói cũng phải,” Lê Sơ Huyền tán đồng, “Tôi không hứa hẹn với nhân
viên, nhưng có thể hứa với Lục tổng mà”
Lục Sầm: “Thật vinh hạnh”
Lê Sơ Huyền: “Không có gì”
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, hai chiếc bóng đổ dài trên con đường vắng. Họ
đi rất chậm, nói những câu chuyện phiếm không đâu. Tòa nhà khách sạn Bích
Thủy Vân Gian dù ở ngay trước mắt, nhưng dường như lại xa tận chân trời.
Cô đột nhiên dừng lại, cả người mềm oặt dựa vào lồng ngực vững chãi của
anh, giọng nói nũng nịu: “Tôi mệt rồi, Lục tổng”
Lục Sầm bật cười, vòng tay ôm lấy cô: “Nếu không uống được thì lần sau đừng
cố”
Cô ngẩng lên, bĩu môi, đôi mắt long lanh như có nước ngước nhìn anh, giọng
đầy oan ức: “Là anh rót cho tôi mà”
Lục Sầm: ……
Được rồi, là lỗi của anh.
Anh đổi chiếc ô sang tay phải, tay trái luồn qua khoeo chân cô rồi bế thốc cô
lên, hai tay cô vòng qua cổ anh.
Việc một tay ôm cô, anh đã quá quen thuộc.
Cô vùi mặt vào hõm vai anh, lại ngáp thêm một cái.
Đôi môi ấm áp vô thức cọ vào vùng da nhạy cảm trên cổ anh.
Lục Sầm khẽ thở dài.
Đường đi trơn ướt, mưa bụi bay lất phất, anh đi chậm rãi khoan thai, quãng
đường ngắn ngủi mấy trăm mét tựa như đi mãi không đến cuối.
Nhưng giờ phút này, có cô trong vòng tay, không có điểm cuối thì đã sao?
Vào đến khách sạn, Sofia ở sảnh chính đã chờ sẵn ở đó.
Sofia nhận lấy chiếc ô gập lại, nhẹ giọng nói: “Đã chuẩn bị xong rồi ạ, Lục
tổng”
Trong thang máy chuyên dụng. Lê Sơ Huyền mở mắt hỏi anh: “Chuẩn bị xong
cái gì?”
“Có muốn xuống không?”
“Anh mệt à?” Lê Sơ Huyền hỏi, “Lục tổng, anh phải rèn luyện sức khỏe cho tốt
vào đấy”
Lục Sầm cụp mắt, lạnh nhạt liếc cô một cái, “Tôi khuyên Lê tổng đừng nói
những lời như vậy, đêm nay còn dài, ngày mai em cũng không phải đi làm đâu”
Lê Sơ Huyền tỉnh táo ngay lập tức, giãy giụa muốn xuống, “Ai nói ngày mai tôi
không đi làm?”
Khoảng thời gian này cô vô cùng bận rộn.
Lục Sầm nhếch môi cười, “Tôi nói”
Cửa thang máy mở ra, cô bị anh kéo cổ tay lôi ra hành lang.
Cửa phòng “tít” một tiếng rồi mở ra.
Trên chiếc bàn chân cao trước cửa sổ sát đất, đặt một chiếc bánh kem sáu
tấc, một cành dạ lan hương tím đang nở rộ trong bình hoa thủy tinh.
Trên bàn còn có một chai Glacier (Genis), vẫn là niên hiệu của bốn năm trước.
Và cả quà của cô.
Lê Sơ Huyền nghiêng đầu nhìn một lúc, cô cười rồi ôm cổ anh, nhón chân hôn
lên môi anh một cái.
Anh ôm lấy eo cô, xoay người một cái đóng sầm cửa lại, đè cô lên cửa, từ bị
động chuyển thành chủ động.
Mãi cho đến khi cô thở không ra hơi, gương mặt nhuốm màu ráng đỏ.
Cô đột nhiên nhớ ra mình còn nợ anh một câu.
“Kỷ niệm bốn năm vui vẻ” Cô ôm cổ anh, môi đỏ dán lên vành tai, khẽ hổn hển
nói.
Và rồi, cô nói: “Đêm nay xem ra dã tâm của Lục tổng rất lớn nhỉ”
“Muốn mời Lê tổng ngắm bình minh, như vậy có tính là dã tâm quá lớn không?”
Lê Sơ Huyền kinh ngạc nhìn anh: “Lại muốn tới sáng sao?”
Anh bế cô đến ngồi xuống chiếc ghế chân cao bên cửa sổ, “Thổi nến đi”
Cây nến hình hoa dạ lan hương cháy được một nửa bị thổi tắt, anh đưa cho cô
chiếc nĩa bánh kem, “Bây giờ là 3 giờ sáng, chẳng mấy tiếng nữa là trời sáng
rồi”
Câu nói này của anh chẳng an ủi được cô chút nào, sau hừng đông vẫn còn
mấy tiếng đồng hồ nữa cơ mà!
Nút bần của chai Glacier được mở ra, rượu vang màu đỏ sậm được rót vào
bình decanter.
Anh thản nhiên nói: “Lần trước, ở bữa tiệc Sông Băng, em đã bỏ tôi lại mà đi”
Cô cười nhẹ: “Tôi nhớ lúc đó tôi đâu có đồng ý qua đêm với Lục tổng”
Lục Sầm cũng cười, “Đúng là không đồng ý, nhưng không sao cả”
Người cô đã ở đây, nước tắm cũng đã được pha sẵn…
Con người ta phải nếm chút khổ đau thì mới biết nhận sai, không phải sao?