Vợ Nhà Hào Môn

Chương 11



Sẵn sàng

Tay Triệu Hi Thành ẩm ướt khiến cô không thoải mái, nháy mắt cả người nổi da

gà. Chu Thiến gạt tay Triệu Hi Thành ra, lùi về phía sau vài bước, gượng cười

nói:

– Trời nóng nực, đừng có dựa gần như thế.

Anh ta cười:

– Điều hòa nhiệt độ trong nhà luôn ổn định 24 độ, sao mà nóng được?

Chu Thiến vô cùng chăm chú theo dõi anh, thần kinh căng ra, cảm giác mình

như con mồi sắp bị sói ăn thịt.

Anh ta lại tiến sát lại, đột nhiên ôm thắt lưng Chu Thiến, cánh tay cường tráng

không cho người ta chống đối. Chu Thiến mở to mắt, sợ tới hét lớn.

Triệu Hi Thành dùng tay nhẹ nhàng bưng miệng cô lại, khóe môi cười, trong

mắt đầy ý trêu đùa nói:

– Đừng lo lắng như thế, chúng ta dù sao cũng là vợ chồng, có một số việc

không thể tránh được.

Chu Thiến liều chết giãy dụa, đầu lắc loạn, thành công tránh khỏi bàn tay

che miệng của Triệu Hi Thành. Nhưng tay kia lại ôm chặt eo cô, hai tay chặt

chẽ giam cầm cô, khiến cô dán chặt vào lồng ngực nóng bỏng của anh. Chu

Thiến càng giãy dụa, Triệu Hi Thành càng dùng sức. Cả người Triệu Hi Thành

toát ra khí thế vô cùng, trong mắt có sự hung ác của đàn sói đói. Sau đó, Triệu

Hi Thành cúi xuống, hung hăng bịt kín môi Chu Thiến.

Triệu Hi Thành điên cuồng cọ xát môi cô, dường như vẫn chưa đủ, bắt đầu xâm

nhập vào bên trong, anh cứng rắn ép cô hé mở, thành công đoạt đất, không

chút nào ngừng càn quét trong miệng cô.

Đầu Chu Thiến nổ tung, sự nhục nhã dâng đầy trong lòng. Cô giãy dụa, không

chịu để yên, hai tay sống chết đánh Triệu Hi Thành, nhưng đổi lại chỉ càng

khiến anh mạnh mẽ áp chế, điên cuồng phóng túng

Chu Thiến hoảng sợ mở bừng hai mắt, cô nghĩ lúc này sắc mặt mình nhất định

trắng bệch dọa người. Lực lượng hai bên chênh lệch, chẳng lẽ đêm nay cô phải

chịu nhục sao?

Dưới tình thế cấp bách, Chu Thiến cái khó ló cái khôn, hung hăng cắn thẳng

vào đầu lưỡi Triệu Hi Thành, mùi máu tươi dâng lên.

Triệu Hi Thành hét lớn một tiếng, bất đắc dĩ buông Chu Thiến ra, một tia máu

đỏ sẫm trào ra từ khóe miệng anh, dưới ánh đèn, đôi mắt Triệu Hi Thành lóe ra

ánh sáng quái dị, khóe miệng lại cười tà mị tựa như con yêu tinh thấy máu.

Chu Thiến vội lùi về phía sau, sự nhục nhã và phẫn nộ vô hạn khiến cô liều lĩnh

mắng:

– Vợ chồng con mẹ nó! Tôi căn bản không phải vợ anh, tôi không biết anh!

Với tôi mà nói anh chỉ là người xa lạ! Anh đừng gặp tôi nữa! Đi mà tìm đàn bà

khác! Đi mà tìm Văn Phương

Nói xong, Chu Thiến chạy thẳng lên lầu, cô định chạy nhanh về phòng ngủ rồi

khóa cửa nhốt Triệu Hi Thành ở ngoài.

Phía sau truyền đến tiếng chạy lên lầu dồn dập, Triệu Hi Thành chạy nhanh

đuổi theo Chu Thiến, sau đó ôm ngang người cô lên. Chu Thiến hét một tiếng.

trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi!

Triệu Hi Thành khẽ cười bên tai Chu Thiến:

– Thì ra em thật sự nhìn ra anh và Văn Phương có quan hệ. Mất trí nhớ rồi

em thông minh hơn! Phản ứng bây giờ của em anh có thể hiểu là ghen không?

Cái này đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ, vì sao anh ta có thể vô sỉ tự kỉ đến

mức độ này? Nhưng giờ cô không cười nổi bởi vì Triệu Hi Thành ôm cô vào

phòng rồi vứt cô lên giường. Giây sau, anh ta đã đè lên người cô

Chu Thiến rơi vào sự hoảng sợ và tuyệt vọng đến cùng cực.

Triệu Hi Thành nhào lên người Chu Thiến, cúi đầu hôn cô, bàn tay tiến vào

trong quần áo cô, vuốt ve nơi mềm mại trước ngực cô.

Chu Thiến giãy dụa nhưng anh như một hòn núi lớn đè lên người cô khiến cô

không thể nhúc nhích.

Chu Thiến cảm thấy sự nhục nhã lớn nhất từ trước đến nay, nỗi nhục nhã

đâm sâu vào lòng cô, cô dùng hết sức lực tát Triệu Hi Thành một cái

– Bốp!

Một tiếng trong trẻo vang lên rốt cuộc cũng khiến Triệu Hi Thành dừng lại. Chu

Thiến giận dữ khôn cùng trừng mắt, quát lớn:

– Chẳng phải anh nói anh không ép tôi làm chuyện này sao? Giờ tôi nói cho

anh, tôi không muốn! Tôi không muốn! Sau này chỉ cần anh không chạm đến

tôi, tôi mặc kệ bên ngoài anh có bao nhiêu tình nhân, tôi không quan tâm! Tôi

không cần!

Sự phẫn nộ khiến người cô run lên.

– Em không quan tâm?…

Triệu Hi Thành nghiến răng nghiến lợi lặp lại những lời này, cả người tản mát ra

hơi thở lạnh như băng.

Chu Thiến không ý thức được đại họa sắp đổ xuống, vẫn không biết sống

chết gào lớn:

– Đúng thế! Tôi mặc kệ! Anh chỉ là người xa lạ với tôi! Tôi không cho anh

chạm vào người tôi, sự đụng chạm của anh khiến tôi thấy ghê tởm.

Dưới ánh trăng sáng, khuôn mặt Triệu Hi Thành nửa sáng nửa tối nhưng Chu

Thiến có thể thấy rõ lửa giận hừng hực cháy trong mắt Triệu Hi Thành.

Triệu Hi Thành nhìn Chu Thiến, ánh mắt như một con dã thú đang nổi cơn

thịnh nộ, lạnh lùng, hung ác khiến tim Chu Thiến thắt lại. Cô lặng lẽ rụt người

về phía sau. Triệu Hi Thành cười lạnh:

– Bất kể là trước hay sau khi mất trí nhớ em đều không thèm nhìn tôi! Tôi

đụng chạm làm em thấy ghê tởm sao? Vậy về sau em nên tập cho quen, tôi sẽ

cho em biết, không nhìn tôi, chống đối tôi có kết quả gì?

Triệu Hi Thành đứng thẳng dậy, thô bạo xé rách quần áo Chu Thiến. Quần áo

mùa hè mỏng manh dưới cơn phẫn nộ của Triệu Hi Thành mà biến thành đống

vải vụn. Chu Thiến bị lột trần trước mặt Triệu Hi Thành.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.