Vợ Nhà Hào Môn

Chương 10



Sẵn sàng

Quả nhiên không phụ hi vọng của cô, Văn Phương giận tái mặt, mắt to cắt mí

hiện lên sự đố kị nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt Chu Thiến, cô ta lại thay vẻ

mặt dịu dàng tươi cười. Nếu không nhìn rõ, Chu Thiến còn nghĩ chớp mắt đó là

bản thân hoa mắt mà thôi!

Hồ ly tinh, tôi phục cô rồi. Diễn xuất của cô có thể đến Hollywood phát triển!

Đúng là hồ ly tinh thì cũng phải có tư chất.

Lúc này, Triệu Hi Thành còn nói:

– Ngày mai đừng ra ngoài, mai là thứ 7, thứ 7 chúng ta phải về nhà lớn ăn

cơm.

– Nhà lớn?

Chỗ này Chu Thiến cũng nghe Dung tẩu nhắc đến. Là nhà của cha mẹ Triệu Hi

Thành sao?

Triệu Hi Thành nói:

– Là nhà của anh, bố mẹ và em trai anh đều ở đó. Lúc đầu chúng ta muốn

có không gian riêng nên mới cố ý tách ra

Chu Thiến cười gật đầu:

– Được

Nhà tổ, nghe đã có cảm giác đầy tính li kì. Chu Thiến vô cùng hứng thú. Huống

chi có thể gặp lại anh chàng đẹp trai như ánh mặt trời kia, thật vui.

Chu Thiến lơ đãng nhìn Văn Phương một cái, chỉ thấy trên mặt cô ta không che

dấu được sự cô đơn. Có phải là vì nơi đó cô ta không thể đến?

Chu Thiến cười lạnh, nếu đã chọn là kẻ thứ ba thì nên biết, kẻ thứ ba vĩnh viễn

không thể ra ngoài sáng! Những nơi mang tính chất chính thức vĩnh viễn

không có phần của cô ta.

Ăn cơm xong, bọn họ ngồi ngoài phòng khách một lúc. Văn Phương không tiện

ngồi lâu nên đành đứng dậy từ chối.

Lúc Văn Phương đứng dậy chào tạm biệt hai người, ánh mắt nhìn Triệu Hi

Thành vô hạn lưu luyến, tình cảm nói không hết. Nhìn mà Chu Thiến thấy dựng

hết tóc gáy.

Chu Thiến cười nói với Triệu Hi Thành:

– Khuya rồi, anh đưa Văn Phương về đi. Chỗ này không tiện đón xe

Tốt nhất là đi rồi đừng về, đi mà hưởng thụ thế giới hai người các ngươi đi.

Vẻ mặt Văn Phương vui mừng nói:

– Không cần, cũng muộn rồi, không dám làm phiền Tổng giám đốc

Ánh mắt lại liếc nhìn Triệu Hi Thành.

Triệu Hi Thành đang cười như không cười nhìn Chu Thiến, trong mắt lóe ra ánh

sáng khó hiểu.

Chu Thiến mặc kệ anh ta, một lòng chỉ muốn tống phần tử nguy hiểm này ra

khỏi nhà. Chu Thiến không dám nghĩ cả đêm ở cùng anh ta sẽ có hậu quả gì.

Anh ta là chồng hợp pháp của khối cơ thể này, muốn làm gì cô thì cô có thể đi

kiện anh ta sao? Chẳng lẽ cô nói với cảnh sát là chồng tôi cưỡng hiếp tôi?

Chu Thiến đẩy Triệu Hi Thành nói:

– Cần cần! Chính là vì không còn sớm mới cần đưa! Đây là phong độ của

đàn ông

Văn Phương, tôi cho cô cơ hội để sáng tạo. Nếu đêm nay không thể giữ được

thằng đàn ông này thì cô không đáng làm hồ ly tinh!

Đến lúc này, Triệu Hi Thành không hề hoang mang lấy cái chìa khóa đưa cho

Văn Phương, thủng thẳng nói:

– Văn Phương đi xe tôi về là được rồi, đêm nay tôi hơi mệt

Anh ta quay đầu nhìn Chu Thiến, ánh mắt có sự giảo hoạt, khóe môi cười

nghiền ngẫm nói:

– Kỹ thuật lái xe của Văn Phương rất tốt, em có thể yên tâm.

Nụ cười của Văn Phương cứng lại, sau đó gượng gạo nói:

– Nếu Tổng giám đốc mệt thì không dám làm phiền.

Chu Thiến nóng nảy, còn cố cãi:

– Không được, Văn Phương lấy xe rồi mai mình về nhà tổ kiểu gì?

Triệu Hi Thành cười như con hồ ly:

– Em yên tâm, nhà chúng ta không phải chỉ có một cái xe

Triệu Hi Thành quay đầu nói với Văn Phương:

– Vậy cô lái xe cẩn thận

Giọng nói không cho người khác từ chối

Văn Phương oán hận nhìn Triệu Hi Thành một cái, lúc nhìn về phía Chu Thiến,

trong mắt ẩn hiện tia sáng lạnh lùng nhưng không nói gì, nhận chìa khóa xe rồi

yên lặng rời đi.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người, đám người hầu và Dung tẩu không

biết đã đi đâu.

Chu Thiến nhìn Triệu Hi Thành, anh đứng trước mặt cô, khuôn mặt đẹp như

tượng thần Hi Lạp, anh cười rộ để lộ ra hàm răng trắng như tuyết, giống như…

con sói trong truyền thuyết. Chu Thiến chỉ thấy da đầu run lên, bàn tay chảy

mồ hôi.

Triệu Hi Thành nhướng mày nói:

– Chúng ta ở một chỗ rất đáng sợ sao? Em sợ cái gì?

Người gặp sói, dù sợ hãi thế nào cũng không thể để lộ ra vẻ yếu đuối, nếu

không sói sẽ chẳng chút nể nang mà tiến tới, ăn sạch ngươi, chẳng thừa cái gì.

Cho nên dù giờ Chu Thiến vô cùng lo lắng vẫn ưỡn ngực tươi cười:

– Tôi làm gì phải lo lắng, thật buồn cười, tôi sợ cái gì. Anh ăn thịt tôi chắc

Nhưng nói thật tim vô cùng bồn chồn. Hẳn là không sao đi. Anh ta đã nói anh

ta không có hứng thú với cô.

Nhưng anh lại đi tới, chậm rãi vươn tay, xoa mặt cô, trong mắt đầy sự mê hoặc,

anh lẩm bẩm nói:

– Không ngờ sau khi mất trí nhớ em lại như thành người khác, lại có thể tươi

cười xinh đẹp như thế này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.