Mộc Cửu Nguyệt áp sát người vào bức tường ngoài lạnh lẽo, từng chút một di
chuyển đến vị trí nhà bếp.
Chiếc tua vít trong tay nhẹ nhàng cạy mở cửa sổ.
Một tay chống lên, mượt mà như cá lặn xuống nước, cô nhẹ nhàng rơi vào
trong phòng bếp.
Ngay khoảnh khắc tiếp đất, cô lăn một vòng áp sát vào sau cánh cửa bếp, cẩn
thận lắng nghe không có động tĩnh gì bên trong, lúc này mới tiếp tục mò vào
trong.
Biệt thự rất lớn, phòng cũng nhiều.
Mộc Cửu Nguyệt hoàn toàn không biết vàng sẽ được giấu ở đâu.
Mà thời gian của cô có hạn, không thể tìm từng phòng một.
Cho nên.
Cô chọn phòng của nữ chủ nhân.
Tay nắm cửa được vặn mở không một tiếng động, trong bóng tối, Mộc Cửu
Nguyệt như một con mèo, lanh lẹ lẻn vào phòng.
Trên chiếc giường lớn không xa, chỉ có một người phụ nữ vóc dáng yêu kiều,
đang ôm chăn ngủ say sưa với một người đàn ông trẻ tuổi.
Ồ hô.
Có biến.
Cô không chút do dự rút điện thoại ra, chụp ảnh quay phim một lèo.
Làm xong tất cả, Mộc Cửu Nguyệt rón rén nhoài người, mở cửa phòng thay đồ.
Không thèm nhìn, bất kể là thứ gì, chỉ có một chữ: Thu!
Chỉ trong nháy mắt, phòng thay đồ gần hai mươi mét vuông đã trống không.
Mộc Cửu Nguyệt làm xong tất cả liền lập tức rút khỏi phòng.
Ý thức thăm dò vào không gian, cô lập tức sững sờ!
Không gian vốn chỉ có 125 mét khối, trong nháy mắt đã tăng gấp đôi!
Xem ra cô bồ nhí này có không ít trang sức vàng!
Lần này hời cho cô rồi!
Cho dù không tìm thấy lô vàng thỏi kia, lần này cũng đã kiếm bộn!
Mộc Cửu Nguyệt lại mở một căn phòng khác, muốn lặp lại chiêu cũ.
Kết quả khiến cô rất thất vọng.
hoanh-ngay-tan-the/chuong-4-2-phat-phat-tai-roihtml]
Trong phòng trống không.
Mở liên tiếp ba căn phòng, chỉ thu được một đống chăn bông mùa đông, chăn
tơ tằm, bộ bốn món bằng sa tanh, chăn lông vũ, chăn bông nhỏ và các vật
dụng trong phòng ngủ khác.
Ừm, cũng được, đỡ phải tốn tiền mua.
Ngay lúc Mộc Cửu Nguyệt chuẩn bị tiếp tục càn quét phòng tiếp theo, đột
nhiên bên ngoài có tiếng động cơ ô tô.
Ngay sau đó có người bật đèn phòng khách.
Tuyền Lê
Không ổn, có người đến!
Mộc Cửu Nguyệt không còn thời gian lựa chọn, thuận tay mở cửa phòng chứa
đồ lặt vặt bên cạnh, lách người vào trong.
Cánh cửa vừa đóng lại, đã nghe thấy tiếng bước chân đi lên.
Nguy hiểm thật!
Mộc Cửu Nguyệt không dám thở mạnh, hơi thở cũng ngưng lại, sợ bị phát hiện.
Một giây, hai giây, ba giây.
Một phút sau, tiếng bước chân biến mất ở tầng ba.
Mộc Cửu Nguyệt lúc này mới thở phào một hơi dài.
Vừa định đứng dậy rời đi, cô đột nhiên cảm thấy cảm giác dưới chân không
đúng.
Mộc Cửu Nguyệt bật điện thoại chiếu xuống.
Liền thấy dưới chân là một tấm thảm Ba Tư thủ công dày và đắt tiền.
Tấm thảm này xuất hiện ở bất cứ đâu cô cũng không thấy lạ, nhưng lại xuất
hiện trong phòng chứa đồ, hơn nữa còn được trải phẳng phiu.
Ừm.
Mộc Cửu Nguyệt nhanh nhẹn lật tấm thảm lên.
Liền thấy một tấm ván gỗ đen ngòm rộng một mét vuông xuất hiện trước mắt,
hoàn toàn không ăn nhập với gạch lát sàn xung quanh.
Mộc Cửu Nguyệt đưa tay sờ qua sờ lại trên tấm ván gỗ này, cuối cùng sờ thấy
một chiếc khóa nhỏ ở góc.
Cô rút một chiếc kẹp tóc từ trên đầu xuống, bẻ thẳng, “lách cách” một hồi,
chiếc khóa nhỏ kêu “cạch” một tiếng rồi mở ra.
Mộc Cửu Nguyệt đặt chiếc khóa nhỏ sang một bên, hai tay nắm lấy hai bên
tấm ván gỗ, dùng sức lật lên.
Một cái cửa hầm lập tức xuất hiện trước mắt.
Mộc Cửu Nguyệt ngậm điện thoại trong miệng nhìn xuống, tròng mắt lập tức
mở to: Phát, phát tài rồi!