Woa, không biết “nhà đại thiện nhân” này có nhận được tin tức gì trước không,
cả tầng hầm hai và tầng hầm ba đều đầy ắp vật tư.
Các loại bánh quy nén, hoa quả sấy, giăm bông đóng hộp, hoa quả đóng hộp,
cá đóng hộp, gạo trắng, bột mì, rau củ sấy khô, dầu muối tương giấm, xăng
dầu máy phát điện, pin năng lượng mặt trời, các loại nước tinh khiết, nước
uống, cùng với than đá, than củi, than hoa quả, thứ gì cũng có.
Vàng thỏi được đặt ngay ngắn trên kệ, chất đầy cả một bức tường, ra vẻ như
“đến mà trộm đi này”.
Phòng bên cạnh không xa chính là nơi “nhà đại thiện nhân” này lạm dụng trẻ
em.
Có lẽ bây giờ là ban ngày, nên sau một đêm giày vò, ông ta đang ngủ say sưa.
Tốt lắm.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Cô chiếm hết rồi.
Nhanh chóng phá hủy tất cả camera giám sát, sao lưu lại các video giám sát
trước đó, còn lại đều thu hết vào không gian, thứ này sau này có thể đổi được
rất nhiều điểm, cứ giữ lại.
Những đứa trẻ đã quen với những ngày nghèo khó, hiểu rõ nhất cách tận dụng
đồ phế thải.
Cất đoản đao, thay đồng phục bảo an, ung dung đi về phía tầng hầm hai.
“Vương Lượng, hôm nay không phải cậu nghỉ sao? Sao lại đến đây?” Có người
phát hiện ra Mộc Cửu Nguyệt, nhưng không nhận ra cô là giả mạo, còn nhiệt
tình chào hỏi: “Giờ này chắc ông chủ vẫn đang ngủ, nếu cậu làm ông ấy thức
giấc, chắc chắn sẽ trút giận lên cậu đấy”
Mộc Cửu Nguyệt ậm ừ đáp một tiếng: “Bên ngoài lộn xộn quá”
Người kia quả nhiên không nghi ngờ.
Bên ngoài bây giờ quả thực rất loạn, mọi người đều đang dán mắt vào điện
thoại lướt video bên ngoài, ai cũng muốn biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra
chuyện gì.
Mộc Cửu Nguyệt cứ thế quang minh chính đại đi xuống tầng hầm hai, cầm thẻ
ra vào lấy được từ phòng giám sát, lần lượt quẹt mở từng cánh cửa.
Cô không cần phải vào trong, chỉ cần giơ tay là thu hết tất cả vật tư bên trong.
Cứ thế thuận lợi, tầng hai và tầng ba bị cô quét sạch sẽ, kiến có đến cũng phải
khóc lóc đẻ lại một quả trứng để an ủi.
Khi Mộc Cửu Nguyệt quẹt mở cánh cửa cuối cùng, cuối cùng cũng có một bất
ngờ lớn dành cho cô!
Một căn phòng đầy ắp vũ khí!
Đều là hàng mới nhất của nước A.
hoanh-ngay-tan-the/chuong-16-2-mua-sam-0-dong-1.html]
Dưới chân là từng thùng đạn.
Thật không tệ, thu hết, thu hết, tất cả đều thu hết.
Có vũ khí rồi thì không cần dùng đến đoản đao nữa.
Cô, người trở về từ tận thế, có loại vũ khí nào mà không biết dùng? Mười lăm
năm trong khoảnh khắc sinh tử, người có thể sống sót, về cơ bản đều là những
nhân tài toàn năng về sinh tồn.
“Chào mừng đến với địa ngục!” Mộc Cửu Nguyệt cười gằn, “cạch” một tiếng lên
đạn, một chân đá tung cửa phòng của “nhà đại thiện nhân”, rồi xả một tràng
“tằng tằng tằng tằng”.
Lông vũ bay đầy trời.
Xác chết trên giường co giật.
Tiếng súng ở đây cuối cùng cũng thu hút các vệ sĩ và bảo an khác đến.
Tuyền Lê
“Vương Lượng, mày điên rồi à?” Có người kinh hãi hét lên.
Đáp lại anh ta vẫn là tiếng “tằng tằng tằng tằng” quen thuộc.
Mộc Cửu Nguyệt vừa đi vừa “tằng tằng tằng”, hết đạn thì thay băng đạn, hết
băng đạn thì đổi súng.
Sau khi hạ gục người vệ sĩ cuối cùng, cô một chân đá tung cửa thủy lao tối
tăm ẩm ướt.
Bên trong là bảy tám đứa trẻ sợ hãi đến mức không nói nên lời.
Mộc Cửu Nguyệt thở dài một tiếng, nói: “Những kẻ xấu đều chết rồi, các em
an toàn rồi. Ra ngoài cầu cứu đi!”
Nói xong câu đó, cô quay đầu rời đi không ngoảnh lại.
Cô chỉ có thể làm được đến thế thôi.
Mộc Cửu Nguyệt lẻn vào không gian, nhanh chóng thay trang phục, ăn mặc
như một thanh niên, tránh ống kính rồi lặng lẽ rời đi.
Cô không lấy đi những thứ khác.
Bởi vì trật tự bây giờ vẫn còn, không nên làm những việc thừa thãi, cứ để người
khác nghĩ đây là một vụ giếc người vì thù hằn là được.
Tiếng súng ở biệt thự bên này cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của ban quản
lý và hàng xóm.
Khi nhân viên ban quản lý vào trong, bị cảnh tượng máu me trước mắt kích
thích đến mức vừa lết vừa bò lăn ra ngoài gọi điện báo cảnh sát, thì Mộc Cửu
Nguyệt đã đến địa điểm thứ hai.