Cửa kính mở ra không một tiếng động.
Lúc này Hứa Mạt Mạt mới để ý, lớp pha lê này dày đến gần một mét.
Cô bước nhẹ chân, chậm rãi đi vào.
Mặt đất dưới chân gồ ghề, trơn trượt, không khí xung quanh ẩm thấp, đọng đầy
hơi nước, thậm chí còn có chút nặng nề.
Một giọt nước lạnh nhỏ xuống đỉnh đầu, rơi thẳng lên mặt cô.
Cô dùng ngón tay tay quệt đi, đưa lên đầu lưỡi liếm thử, là nước, mang theo
chút tanh nhẹ đến mức khó nhận ra.
“Chào anh…” Hứa Mạt Mạt nhìn về bóng người trong bóng tối, nhẹ giọng chào
hỏi, “Em tên là Hứa Mạt Mạt, anh có thể gọi em là nấm nhỏ. Từ hôm nay, em
chính là trợ lý của anh…”
Lời còn chưa dứt, một cơn gió như lưỡi dao đột ngột ập đến.
Mang theo bọt nước vụn đánh vào mặt, đau rát.
Giây tiếp theo, một tiếng “ầm” trầm đục vang lên, có thứ gì đó sượt qua mặt
cô, đập mạnh vào bức tường pha lê sau lưng.
Toàn bộ tầng hầm ngầm tựa hồ đều đang rung chuyển.
Cô quay đầu nhìn, nhờ ánh sáng lờ mờ, cô có thể thấy được một cái xúc tu to
khỏe màu nâu đỏ.
Dưới làn da mềm dẻo, máu thịt tươi sống đang nhúc nhích, tỏa ra một hương
vị quyến rũ kỳ lạ.
Đây là xúc tu của Thẩm Tế Nguyệt?
Cổ họng Hứa Mạt Mạt chuyển động, cô nuốt khan một ngụm nước miếng.
Nhìn thôi cũng thấy. ngon miệng thật đấy.
Trong bóng tối, tiếng nói khàn khàn lại vang lên: “Tôi không cần trợ lý… Không
muốn chết thì cút đi”
Cô không nhịn được mà co rúm lại một chút.
Nhưng nỗi sợ không thể nào cưỡng lại bản năng sinh lý.
Cô thậm chí không có thời gian tự hỏi vì sao con người tà ác Thẩm Tế Nguyệt
lại có xúc tu.
Cô đã rất lâu rồi không được ăn no.
Từ khi nhập vào cơ thể Hứa Mạt Mạt, đặc biệt là sau khi đến thành phố A, cô
chỉ có thể ăn thực phẩm của con người.
Thức ăn loài người ngon thì ngon thật, nhưng chẳng đủ chút nào.
Hiện tại cô đã đói đến mức các sợi nấm trong cơ thể cũng bắt đầu dao động,
muốn chui ra ngoài, cắm rễ vào chiếc xúc tu cường tráng kia, từng ngụm từng
ngụm hút lấy dưỡng chất và gene huyết nhục cường đại trong đó.
Không kiềm chế được, Hứa Mạt Mạt giơ tay lên, muốn chạm vào thứ trong
mộng tưởng đầy mỹ vị đó…
Nhưng cô quên mất, trên tay còn cầm thiết bị khống chế mà Lục Dương đưa.
Trong bóng tối, một xúc tu khác quất thẳng tới.
Nếu cú vừa rồi chỉ để hù dọa cô, thì lần này là cơn thịnh nộ thực sự.
Xúc tu quất trúng tay cầm thiết bị điều khiển, khiến cô la lên một tiếng. Thiết
bị khống chế tuột khỏi tay bay đi, đập thẳng lên tường pha lê, nháy mắt vỡ tan
tành, chia năm xẻ bảy.
4.html]
Gần như cùng lúc đó, tiếng chuông cảnh báo chói tai vang lên.
Hứa Mạt Mạt bị một xúc tu cuốn lấy, nâng bổng lên giữa không trung, kéo đến
trước mặt chủ nhân xúc tu.
Cô đối diện với một đôi mắt vàng kim, giống như mắt của loài bò sát máu
lạnh.
Lục Dương vẫn luôn ở bên ngoài quan sát.
Anh không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tính cách của Thẩm Tế Nguyệt lại
thay đổi nhanh đến thế.
Chỉ cần thấy thiết bị điều khiển thôi đã lập tức nổi điên động thủ.
Điều đó chứng tỏ nhân tính trong hắn đang nhanh chóng biến mất.
Không, có lẽ là đã biến mất.
“Thẩm Tế Nguyệt, anh thả cô ấy ra trước đã. Cô ấy căn bản không biết thiết bị
khống chế dùng làm gì cả” Lục Dương đập tay lên tường pha lê, cố gắng
đánh thức lý trí của hắn. “Thiếu tá Thẩm, anh vẫn là con người, anh không
phải quái vật, anh định giếc cô ấy sao?”
Nhưng… vô ích.
Thẩm Tế Nguyệt nhìn cô gái yếu ớt trước mặt, dường như anh chỉ cần bóp nhẹ
là có thể bẻ vỡ vụn thiếu nữ, nhẹ nhàng hỏi:
“Cô muốn chết như thế nào?”
Lục Dương: “Thẩm Tế Nguyệt!”
Hứa Mạt Mạt nhìn hắn, đột nhiên nhớ lại khi còn rất nhỏ, có một năm thời tiết
đột biến, trong một đêm, hè nóng ẩm bỗng hóa thành đông giá lạnh, toàn bộ
thực vật trong rừng rậm đều đóng băng.
Hiện tại, cô lại cảm nhận được nỗi sợ hãi khi bị đóng băng ấy.
Cô bị xúc tu quấn lấy, chỉ còn một bàn tay lộ ra ngoài, các cơ quan nội tạng
dường như bị ép đến mức sắp vỡ tung.
Cô không nhịn được xin tha: “Đừng ăn em, em không ăn được… Em có độc”
Cô giãy giụa, lấy ra một gói cá khô trong túi rồi đưa ra phía trước: “Em mời anh
ăn cái này, cái này ngon lắm, đừng ăn em, em thực sự có độc”
Thẩm Tế Nguyệt dường như khựng lại một chút.
Một xúc tu từ sau phía sau hắn thò ra, chậm rãi tiến về phía Hứa Mạt Mạt…
Bất ngờ, xúc tu đang cuốn chặt cô bỗng run rẩy dữ dội, Thẩm Tế Nguyệt như
thể đang chịu nỗi thống khổ tột cùng, anh gào lên đau đớn.
Ngay sau đó, Hứa Mạt Mạt bị anh ném ra ngoài.
Trong lúc trời đất quay cuồng, cô thấy vô số xúc tu trong bóng tối đang giãy
giụa vặn vẹo, chủ nhân của chúng, con người tà ác Thẩm Tế Nguyệt ngã lăn ra
đất, những ngón tay thon dài trắng bệch cào xuống nền đá, móng tay đứt gãy,
máu tươi trào ra.
Gần như trong nháy mắt, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí ẩm ướt.
“Chủ nhiệm Lục, để đối phó với quái vật thì phải dùng cách đối phó với quái
vật. Nói lý lẽ cũng vô dụng”
Hứa Mạt Mạt nghe thấy một giọng nói, cô quay đầu lại.
Tên nhân loại tà ác tên Tạ Trăn đi tới, trong tay hắn cầm theo thiết bị khống
chế giống hệt cái vừa bị ném vỡ ban nãy.
Hắn nói với Lục Dương xong thì nhìn sang Hứa Mạt Mạt, cười mỉa: “Cô nói có
đúng không, vật nhỏ đáng thương?”