Em có thể lấy xúc tu của anh không?

Chương 5



Sẵn sàng

Hứa Mạt Mạt ngã mạnh xuống nền đất lạnh ẩm ướt, làn da mềm mại bị đá

nham thạch thô ráp cọ xát, vừa lạnh vừa đau.

Nhưng cô không có thời gian để kiểm tra xem cơ thể con người quý giá của

mình có bị thương hay không, bởi vì lời Tạ Trăn cùng với thiết bị trên tay hắn,

giống như một lưỡi dao bén nhọn phá vỡ một bí mật nào đó mà cô không biết

rõ.

— Lúc này cô mới chợt nhận ra tác dụng của cái nút mà Lục Dương đưa cho

cô.

Ầm!!

Một tiếng động lớn vang lên bên tai khiến cô giật mình quay đầu lại.

Một chiếc xúc tu nện xuống ngay cạnh cô, suýt chút nữa thì quét trúng cánh

tay.

Nham thạch rắn chắc dưới đất lập tức vỡ vụn, những mảnh đá bay tán loạn va

vào tường kính phát ra âm thanh chói tai.

Cùng lúc đó, vô số xúc tu trong bóng tối bắt đầu vùng vẫy, gần như lấp đầy cả

tầng hầm ngầm.

Trong đầu cô bỗng hiện lên một hình ảnh kỳ quái, một sinh vật khổng lồ và

thần thánh không rõ hình dạng đang ẩn sâu dưới đáy biển.

Cô như thể từng nhìn thấy nó từ quá khứ rất lâu trước đây, ở một nơi nào đó

sâu thẳm trong ký ức, không phân rõ thật giả.

Và rồi, cô lại thấy đôi mắt vàng kim ấy.

Trong đám xúc tu vặn vẹo hỗn loạn, ánh sáng vàng rực chợt bừng lên.

Không khí xung quanh lập tức trở nên lạnh giá như bị đóng băng.

Lạnh đến mức đau thấu xương.

Nhưng ngực cô lại nóng rực, tim đập mạnh đến nỗi như sắp vỡ tung, tựa như

có thứ gì đó đang quẫy đạp kịch liệt trong lồng ngực…

“Muốn chết à?! Còn đứng đơ ra đó làm gì, mau ra đây!”

Hứa Mạt Mạt bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lên.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt sốt ruột của Lục Dương.

“Xin lỗi…” Cô lí nhí nói.

Lục Dương không đáp, kéo cô chạy thẳng ra ngoài.

Anh khóa cửa, rút chốt, kích hoạt khoá an toàn… động tác liền mạch lưu loát,

tràn đầy kinh nghiệm.

Sau khi chắc chắn thực thể nguy hiểm sẽ không thể chạy ra ngoài, Lục Dương

mới quay sang kiểm tra cô: “Không bị thương chứ?”

Hứa Mạt Mạt lắc đầu.

Ngoài việc bị xúc tu quẹt trúng và ngã xuống đất, cô chỉ bị trầy xước ngoài da,

cơ thể không có vết thương gì nghiêm trọng.

Lục Dương thả tay cô ra, nhìn về phía Tạ Trăn, nhắc nhở nói: “Thượng tá Tạ

Trăn, người đã không có gì nguy hiểm, ngài có thể dừng lại rồi”

Tạ Trăn vẫn giữ nguyên tư thế, bàn tay điều khiển thiết bị khống chế không

động đậy, hắn nhếch môi cười: “Phải trừng phạt. Nếu không nhờ tôi đến kịp thì

thứ đáng thương nhỏ bé bên cạnh cậu có khi đã bị xé xác thành thịt vụn rồi”

Lục Dương: “Kích thích kéo dài có thể đẩy nhanh quá trình dị biến”

Tạ Trăn: “Tôi lại cho rằng, đau đớn càng có thể giúp hắn giữ được nhân tính”

Lục Dương: “Không phải ngài luôn miệng bảo hắn là quái vật à?”

Tạ Trăn cười: “Còn chủ nhiệm Lục không phải không tán đồng hắn là quái vật

sao”

Lục Dương: “…”

Hứa Mạt Mạt không gia nhập vào cuộc khẩu chiến giữa hai người họ.

Cô biết mình không có quyền lên tiếng ở đây.

Phía sau lớp kính, xúc tu tiếp tục quật mạnh vào tường, phát ra những tiếng nổ

vang nặng nề.

Hắn dường như ngày càng giãy giụa mãnh liệt hơn.

Hứa Mạt Mạt áp sát mặt vào cửa kính, cô nhìn vào trong, bên trong là một

bóng đen dữ tợn đang run rẩy co quắp.

Hắn rất thống khổ.

Thẳng đến khi có hai đội có vũ trang vác súng trên vai, đạn lên nòng một

trước một sau đuổi tới.

Người mặc áo đen chào Lục Dương: “Chủ nhiệm Lục, đội bảo an đã vào vị trí,

xin chờ chỉ thị”

5.html]

Lục Dương: “Cảnh báo hủy bỏ. Rút lui”

Đội trưởng mặc áo đen: “Rõ”

Một đội khác mặc quân phục giống Tạ Trăn cũng tiến vào, lặng lẽ đứng phía

sau hắn.

Tiến sĩ Cù đi theo sau hai đội, liếc nhìn hiện trường rồi nói với Tạ Trăn: “00S

vẫn chưa được giao cho anh, quyền kiểm soát vẫn nằm ở phòng thí nghiệm.

Thượng tá Tạ, mời chú ý hành vi”

Tạ Trăn lúc này mới buông tay.

Hắn bước đến gần cửa kính, đẩy Hứa Mạt Mạt ra, rút một văn kiện từ ngực

áo rồi áp lên kính: “Thực thể thí nghiệm 00S, đây là lệnh điều động tạm thời,

mời cậu phối hợp với công tác của Tổ hành động Đặc biệt .”

Nói xong, cũng không đợi bên trong phản ứng, hắn quay sang Lục Dương: “Chủ

nhiệm Lục, mở cửa đi”

Lục Dương nhìn sang tiến sĩ Cù, khi nhận được cái gật đầu thì liền đi mở cửa.

Cửa kính dày nặng từ từ mở ra.

Hứa Mạt Mạt thấy từ nơi tối đen như mực trong tầng hầm, một bóng người

chậm rãi giãy giụa đứng dậy từ trên mắt đất.

Hắn giống như có chút suy yếu, lảo đảo mấy lần nhưng vẫn cố đứng thẳng dậy,

sau đó, đứng lên cao một chút, lại cao chút nữa.

Chờ khi hắn đứng thẳng hoàn toàn, dù cho đã chuẩn bị tâm lý, nấm nhỏ vẫn

không khỏi khiếp sợ.

Người được đồn là kẻ tà ác nhất trong số những thức tỉnh giả, mạnh đến mức

từng đồ sát vô số sinh vật dị hóa — Thẩm Tế Nguyệt, thế nhưng lại biến thành

một người nửa dưới mọc đầy xúc tu quái vật.

Dưới thân hắn là vô số xúc tu đang quay cuồng.

Hắn bước ra khỏi bóng tối, cúi người để chui qua cửa kính, lúc ấy Hứa Mạt Mạt

mới nhìn rõ mặt hắn.

— Mái tóc dài đen nhỏ nước rũ xuống vai, làn da nhợt nhạt như chưa từng thấy

ánh mặt trời, ngũ quan vô cùng tuấn mỹ. Hắn và Tạ Trăn cơ hồ giống nhau như

đúc, chẳng qua có vẻ nhỏ tuổi hơn một chút, trông như chỉ mới mười tám,

mười chín tuổi.

Nhưng điều đặc biệt nhất là cái vòng cổ kim loại màu đen hắn đang đeo.

Loại vòng cổ này, Hứa Mạt Mạt chỉ từng thấy trên cổ những con chó mà con

người nuôi.

Hắn bước ra khỏi cánh cửa, dường như rất khó chịu với ánh sáng bên ngoài,

hắn nheo mắt lại.

Đồng tử vàng kim chói lọi trong chốc lát lập tức hóa thành đen nhánh.

Nếu chỉ nhìn từ eo trở lên, hắn chính là một thiếu niên loài người bình thường,

trừ bỏ đẹp trai hơn một chút thì cùng những người khác không có gì khác biệt.

Xúc tu dài chừng bốn, năm mét trườn ra từ cánh cửa, chiếm gần hết mặt đất.

Lục Dương chủ động lùi một bước, nhường chỗ cho xúc tu.

Những người khác cũng lùi lại.

Chỉ có Tạ Trăn vẫn đứng yên, và Hứa Mạt Mạt cũng không nhúc nhích, đứng

ngay bên cạnh anh.

Xúc tu như một đám mây đỏ sẫm u ám quét ngang qua trước mặt cô.

Cô nhìn thấy đầu ngón tay hắn nứt toạc, máu chảy ra từng giọt, nhưng gần

như ngay lập tức, móng tay mới đã mọc lại nguyên vẹn.

Bất ngờ, một xúc tu dừng lại ngay trước mặt cô.

Hứa Mạt Mạt ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt đen nhánh của hắn.

Hắn cao khoảng hai mét, phải cúi người mới có thể ngang tầm với cô.

“Nhắc lại lần nữa” thiếu niên với đôi môi trắng bệch, giọng nói khàn đục rợn

người, “Tôi không cần cái thứ trợ lý chó má gì cả. Đừng để tôi thấy cô thêm

lần nào nữa”

Nói xong, xúc tu tiếp tục trườn đi.

Hứa Mạt Mạt cảm thấy mình bị giận chó đánh mèo.

Rõ ràng Tạ Trăn mới là người động thủ, dựa vào cái gì lại trút giận lên cô?

Cô mím môi, có chút tức giận nói: “Em cần công việc này. Em sẽ không đi đâu

hết”

Thiếu niên không quay đầu lại.

Chỉ để lại một tiếng cười ngắn ngủi, tựa như trào phúng: “Vậy cô tốt nhất cầu

cho tôi chết quách bên ngoài kia đi”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.