Em có thể lấy xúc tu của anh không?

Chương 7



Sẵn sàng

Trên đường đi, Hứa Mạt Mạt gặp không ít nhân viên phòng thí nghiệm mặc

đồng phục trắng.

Họ chào hỏi Lục Dương, khi nghe nói Hứa Mạt Mạt là trợ lý riêng mới của

Thẩm Tế Nguyệt, ánh mắt nhìn cô lập tức tràn đầy sự khó tin.

Trong sự khó tin ấy còn kèm theo thương hại và đồng tình.

Đến khi hai người tới bộ phận nhân sự, tin “trợ lý mới của Thẩm Tế Nguyệt đến

làm thủ tục” đã lan khắp cả phòng thí nghiệm.

Lục Dương đẩy cửa vào, không có gì bất ngờ khi thấy trong bộ phận nhân sự

còn có rất nhiều người không thuộc chỗ này.

Khi cánh cửa được mở ra, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn lên người Hứa

Mạt Mạt.

Một nữ nghiên cứu viên có vẻ ngoài rất nổi bật theo thẩm mỹ loài người dẫn

đầu lên tiếng.

“Chào chủ nhiệm Lục” Cô ta giấu đầu lòi đuôi giơ ống nghiệm trong tay lên,

“Tôi định mang mẫu thí nghiệm đi, vừa vặn đi ngang qua bộ phận nhân sự”

Nói xong, chủ đề lập tức chuyển hướng sang Hứa Mạt Mạt.

“Đây là trợ lý mới của thiếu tá Thẩm đúng không? Chào em, chị tên Tôn Tình, là

trợ lý nghiên cứu viên của tiến sĩ Cù”

Tôn Tình đưa tay ra.

Hứa Mạt Mạt bắt tay với cô ấy theo đúng nghi lễ loài người, “Chào chị, em tên

Hứa Mạt Mạt. Mọi người có thể gọi em là nấm nhỏ”

Tôn Tình: “Ha ha, nấm nhỏ. Đáng yêu thật đấy, đó là biệt danh của em à?”

Hứa Mạt Mạt: “Vâng, đúng vậy”

Lục Dương ho nhẹ một tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, “Tiểu

Lưu, hợp đồng đâu?”

“Chủ nhiệm, đây ạ, tôi đã chuẩn bị xong rồi” Trợ lý Tiểu Lưu là người từng

phỏng vấn Hứa Mạt Mạt, anh vội lấy ra một xấp tài liệu rồi đưa tới, thậm chí

còn tặng cô một nụ cười thân thiện.

Lục Dương mở ra xem qua, thấy không có vấn đề gì mới đưa bút cho cô: “Ký

tên ở đây là có thể chính thức vào làm”

Hứa Mạt Mạt nhìn chằm chằm vào chỗ trống, cô chưa hạ bút ký ngay.

Không xa, có vài tiếng xì xào nói nhỏ:

“Cô ấy trông nhỏ thật đấy”

“Lừa trẻ con vào làm cái việc này, phòng thí nghiệm đúng là không có lương

tâm”

“Thời buổi này, trẻ con bị giếc còn chưa đủ nhiều à?”

“Nghe nói cô ấy đã gặp Thẩm Tế Nguyệt rồi”

“Đúng vậy, cảnh báo lúc nãy là do cô ấy đấy”

“Đã gặp Thẩm Tế Nguyệt mà còn dám ký hợp đồng, đúng là không sợ chết”

“Chúng ta nên gọi cô ấy là số 8 hay số 4 nhỉ?”

“……”

Lục Dương cũng nghe thấy những lời này.

Anh ta thấy Hứa Mạt Mạt do dự, tưởng cô bị dao động vì những câu nói đó.

Anh vội vàng khuyên bảo: “Công việc này đúng là khá nguy hiểm, nhưng đãi

ngộ cũng là loại tốt nhất ở thành phố A. Bao ăn bao ở, có bảo hiểm đầy đủ,

được biên chế chính thức, vị trí như của em còn có thêm bảo hiểm tai nạn

cá nhân nữa… Sau này nếu kết hôn, phòng thí nghiệm còn giúp sắp xếp công

việc cho bạn đời. Nếu em có yêu cầu khác thì đều có thể nêu ra, trong khả

năng có thể đáp ứng thì phòng thí nghiệm nhất định sẽ cố gắng đáp ứng”

Hứa Mạt Mạt lắc đầu.

7.html]

Cô chỉ là đột nhiên nhớ tới, trong ký ức của Hứa Mạt Mạt, loài người có một

thứ gọi là giám định chữ ký.

Mà cô thì không phải Hứa Mạt Mạt thật sự.

Nếu giám định chữ ký bị phát hiện thì sao?

Nhưng hiện tại cô rõ ràng không có thời gian để lấp cái lỗ hổng đấy, cô chỉ có

thể căng da đầu viết xuống ba chữ “Hứa Mạt Mạt”.

Nhìn nét chữ non nớt như học sinh tiểu học trên giấy, trên mặt Lục Dương lộ ra

chút nhẹ nhõm và vui mừng. Rõ ràng anh cũng sợ cô đổi ý.

Ký xong hợp đồng, Hứa Mạt Mạt theo Lục Dương đến bộ phận thông tin để

quét dấu vân tay và mống mắt.

Trong quá trình còn bị lấy một ống máu, nghe nói là để lưu trữ DNA, đề phòng

bất trắc.

Sau khi hoàn thành hết các thủ tục, Hứa Mạt Mạt cuối cùng cũng được trở về

ký túc xá của mình nghỉ ngơi một chút.

Ký túc xá cho nhân viên của phòng thí nghiệm chỉ cách phòng thí nghiệm vài

trăm mét.

Phòng của Hứa Mạt Mạt là căn số 302, tòa nhà số 2, gồm một phòng ngủ, một

phòng khách, là căn hộ cho người độc thân.

Nghe nói nhân viên độc thân đều ở đây, sau này nếu kết hôn sinh con thì có

thể xin cấp căn hộ lớn hơn.

Nơi này tuy nhỏ, đồ đạc cũng đơn giản, nhưng ánh sáng lại rất tốt. Đặc biệt là

phòng ngủ, có cửa sổ sát đất rất lớn, lại dùng kính trong suốt một chiều, nên

mỗi ngày có thể đảm bảo chiếu sáng suốt mười tám tiếng đồng hồ.

Hứa Mạt Mạt rất thích.

Lục Dương đưa cô đến đây rồi rời đi, trước khi đi còn nói rằng mấy ngày tới

Thẩm Tế Nguyệt sẽ không có mặt ở phòng thí nghiệm, cô không cần đến làm

việc hằng ngày, có thể tranh thủ đi dạo một chút, làm quen với môi trường làm

việc và các quy trình, đợi đến khi Thẩm Tế Nguyệt trở về thì mới chính thức bắt

đầu công việc.

Hứa Mạt Mạt quyết định trước tiên sẽ ngủ một giấc thật ngon.

Từ sau khi biến thành con người, cô vẫn chưa có một giấc ngủ đúng nghĩa.

Cô bước vào phòng ngủ, mở chiếc ba lô nặng trĩu kia ra.

Trước tiên, cô lấy ra một cuốn sổ cũ nát.

Bìa sổ đã mục nát đến mức không còn nguyên dạng, chỉ lờ mờ nhìn thấy một

từ xa lạ: logbook.

Cô chỉ là một cây nấm nhỏ, phần lớn tri thức liên quan đến loài người đều đến

từ ký ức của cơ thể này.

Đáng tiếc, chủ nhân trước đây của cơ thể này cũng là một học sinh kém.

Cô chỉ có thể nhận ra chữ viết trên sổ là tiếng Anh.

Hứa Mạt Mạt định sau này sẽ tìm máy phiên dịch hoặc từ điển để đọc nội

dung trong sổ.

Đặt sổ vào ngăn kéo cất cẩn thận, cô lại lấy từ ba lô ra chiếc bình sắt yêu quý

của mình, bên trong chứa đầy đất mềm xốp ẩm và bùn đất ướt.

Cô đặt bình lên tủ đầu giường rồi nằm xuống giường.

Một cây nấm nhỏ màu hồng nhạt chui ra từ đỉnh đầu cô gái, tiếp theo là những

sợi tơ trắng mảnh khảnh…

Cây nấm nhỏ bò đến bên chiếc bình, tự vùi mình vào trong đất, một sợi nấm

nhẹ nhàng kéo rèm cửa lên một chút.

Cả căn phòng rơi vào chiếc bóng mờ sáng dịu.

Cô thích ánh sáng rực rỡ, nhưng lại không thích bị ánh nắng chiếu thẳng vào

người.

Dù đi đến đâu cũng phải mang theo bùn đất quê nhà để nghỉ ngơi.

Nói tóm lại, cô là một cây nấm nhỏ kiêu kỳ, khó chiều và khó chăm…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.