Dương Tuyết bảo Miêu Miêu tự mình hộ tống tráng sĩ về nhà, sau khi đi đón
đứa trẻ thì lập tức chạy trốn.
Quan phủ không phải dễ lừa, một người sống sờ sờ biến mất ngay giữa chốn
đông người, họ chắc chắn sẽ không cho đó là “ý trời”, kiểu gì cũng sẽ tới nhà
tráng sĩ để điều tra.
Theo lời dặn, Miêu Miêu đưa cho tráng sĩ hai mươi lượng vàng, khiến hắn sợ
đến mức quỳ rạp xuống đất dập đầu không ngớt.
“Được người cứu mạng đã chẳng biết lấy gì đền đáp, tiểu nhân vô cùng cảm
kích, số vàng này không thể nhận thêm nữa!” Tráng sĩ khóc ròng, ôm lấy đứa
trẻ mà liên tục dập đầu: “Xin thay ta cảm tạ nữ hiệp, kiếp sau ta nguyện làm
trâu làm ngựa báo đáp nàng”
“Tỷ tỷ của ta nói rồi, vì cứu ngươi mà tỷ ấy cũng được hưởng lợi lớn, không cần
phải cảm ơn đâu. Số vàng này là Thần Tài ban cho, không lấy thì uổng” Miêu
Miêu nhìn đứa trẻ nhỏ bé trong lòng hắn, giọng tràn đầy chân thành: “Vì con,
hãy cầm hết chỗ này đi”
“Một lượng là đủ rồi…” Tráng sĩ lau nước mắt, nghẹn ngào ngẩng đầu nhìn túi
tiền, lại phát hiện bên trong là năm thỏi vàng ròng.
“Không nhiều đâu, chỉ năm thỏi thôi” Miêu Miêu mỉm cười, “Không dám đưa
quá nhiều, sợ ngươi bị trộm nhòm ngó. Tỷ tỷ nói rồi, kiếp sau đều là chuyện hư
cấu, làm người phải sống cho hiện tại, chỉ tranh thủ từng giây phút”
Tráng sĩ sững sờ, hồi lâu không động đậy.
“Ngươi ổn chứ?”
“Thay ta cảm ơn nữ hiệp, ta đã hiểu rồi” Bỗng dưng hắn rơi lệ, nước mắt đau
thương mà nhẹ nhõm.
Suốt đời này, hắn liều sống liều chết, lúc nào cũng dè dặt cẩn trọng nhưng vẫn
gặp phải tai ương, luôn tự an ủi rằng chắc kiếp trước gây nghiệt. Hoặc tự nhủ
bản thân kiếp này chịu khổ là để mong kiếp sau được tốt hơn…
Lời nữ hiệp nói đã khiến hắn bừng tỉnh ngộ.
Dương Tuyết quay về tửu lâu tiếp tục ăn cơm, đồ ăn vẫn còn nóng, tâm trạng
vui vẻ, ăn gì cũng thấy ngon.
Ngay khi nàng đang ăn uống ngon lành, bỗng cảm thấy một luồng gió lạnh
lướt qua bên cạnh.
“Cô nương, có thể kết giao bằng hữu không?”
Một giọng nam vang lên trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng mà đầy kiêu ngạo.
Dương Tuyết ngẩng đầu lên, lại bị ánh mắt của người trước mặt làm cho sững
sờ.
Đôi mắt thật đặc biệt, mang theo khí chất vương giả.
Tuy là nhìn xuống nàng, nhưng lại dùng ánh mắt cao ngạo, đầu ngẩng cao
không bao giờ cúi.
Một bộ áo choàng đen càng làm nổi bật gương mặt tái nhợt ấy, ngũ quan cứng
cỏi như chạm khắc, mang chút vẻ đẹp kỳ lạ ngoại tộc, áo choàng còn đính viên
lam bảo thạch to như trứng bồ câu, sáng rực rỡ.
Một lời chào hỏi trắng trợn như vậy, lại từ một người đầy tự tin và kiêu ngạo
nói ra, quả thực không có chút nào gượng gạo.
Dương Tuyết đánh giá hắn, chỉ thấy hắn tự tiện ngồi xuống, nói thẳng vào vấn
đề:
“Cùng là yêu, bản vương rất thưởng thức dung mạo và khí chất của ngươi, lại
càng khâm phục lòng tốt và sự phóng khoáng. Không biết bản vương có vinh
hạnh được kết giao với cô nương chăng?”
Quả nhiên là lời mở đầu hết sức trực tiếp.
Dương Tuyết lướt qua não một vòng phân tích, chỉ đoán hắn là sơn đại vương
ở ngọn núi nào đó, liền đứng dậy nở nụ cười nhẹ:
“Tuy không hiểu ngươi nói thích thú là từ đâu mà ra, nhưng ta xưa nay không
từ chối bạn bè. Chỉ là chúng ta gặp gỡ tình cờ, chưa nói được mấy câu đã đòi
làm bạn, có phải hơi đột ngột rồi không?”
Đặt vào hiện đại thì đây là kiểu tán tỉnh hết sức vụng về, cho dù có là tổng tài
bá đạo cũng không được.
Tuy nói yêu quái này trông giống ma cà rồng, lại còn rất đẹp trai, nhưng nàng
từ nhỏ đến lớn chẳng hề dễ đổ kiểu này.
“Không sao” Hắn dường như cũng cảm thấy mình quá đột ngột, khẽ cười, nhìn
thiếu nữ linh động trước mặt, cố gắng tỏ ra gần gũi:
“Tại hạ chỉ muốn xin cô nương một chén nước, không biết có thể…”
“Tất nhiên là được, mời ngồi” Việc hắn từ “bản vương” chuyển sang tự xưng
“tại hạ”, khiến Dương Tuyết không khỏi đánh giá lại yêu quái này.
Ánh mắt nàng chuyển sang người tùy tùng luôn theo sát hắn phía sau, tên đó
đang cảnh giác nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Tiểu Nhu đã sớm bị khí thế của người kia làm cho sợ đến run rẩy, nép sau lưng
Dương Tuyết, không khỏi nắm chặt tay áo nàng.
Còn Miêu Miêu thì đã sẵn sàng chiến đấu, che chắn cho Tiểu Nhu. Nếu lúc này
biến thành mèo thật, e là đã xù lông lên rồi.
“Tỷ tỷ, sau lưng hắn là một con sói yêu, còn bản thân hắn còn đáng sợ hơn,
chúng ta mau chạy đi thôi” Miêu Miêu run rẩy thì thầm, chân mềm như bún.
Dương Tuyết vỗ vỗ tay Tiểu Nhu, một tay kéo nàng vào lòng, nhẹ giọng trấn an:
“Đừng sợ, bây giờ tỷ tỷ cũng không yếu”
“Nhưng mà…” Nhưng mà ta yếu lắm, ta chỉ là một con thỏ thôi mà, gặp phải
mấy thứ này không bỏ chạy ngay là đã rất can đảm rồi!
“Con thỏ nhỏ này cũng dễ thương đấy, không cần sợ bản vương, ta đã nhiều
năm không ăn thỏ rồi. Hơn nữa, con thỏ mà tu thành tinh thì đường đi rất gian
nan, bản vương không phải kẻ vô phép”
Ánh mắt hắn nhìn Tiểu Nhu một cách bình thản, lời nói vô cùng chân thành.
“Tỷ tỷ…” Vừa nghe thấy thế, Tiểu Nhu lại run dữ dội hơn.
“Tùy tùng của ngươi là sói yêu, muội muội của ta sợ cũng là điều dễ hiểu.
Không biết ngài đây thật ra là yêu quái loài gì vậy?” Dương Tuyết tò mò, một
yêu quái mà có thể tu thành như vậy, rốt cuộc là con gì?
Mặt trắng đến mức này, chẳng lẽ là hồ ly?
Nhưng ánh mắt của hắn lại không đủ mê hoặc, chắc không phải.
“Đại vương nhà ta chính là Hắc Báo Vương của núi Đại Thanh, chân thành
muốn mời cô nương tới núi Đại Thanh du ngoạn, nếu cô nương có nhã ý…”
“Sói Xám” Hắc Báo Vương cất tiếng ngắt lời hắn, “Ngươi lui xuống trước”
Nữ yêu trước mặt này không phải loại đơn giản, nếu nói quá thẳng thừng là có
ý đồ với nàng, chỉ e sẽ dọa nàng chạy mất.
Miêu Miêu quan sát kỹ mọi động tĩnh của họ, lập tức hiểu được dụng ý của
bọn họ.
“Tỷ tỷ, không phải tỷ hẹn với Tôn Ngộ Không hôm nay cùng uống rượu sao?
Sao giờ còn chưa thấy đến?”
Vừa nói, Miêu Miêu vừa liếc Hắc Báo Vương bằng khóe mắt, nghĩ bụng: Ngươi
mà có ý với tỷ tỷ của ta, ai biết là vì sắc đẹp hay là vì yêu đan của tỷ tỷ của ta,
nhắc đến Tôn Ngộ Không chắc chắn có chút kiêng dè.
Dương Tuyết hơi sững người, nhưng lập tức hiểu ý, cười khẽ:
“Có lẽ ngài ấy quên mất rồi, dù sao cũng đang có trọng trách, phải bảo vệ
Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh”
Nàng cố ý nhắc tới Đường Tăng, muốn thử xem hắn có giống các yêu quái
khác, đều muốn ăn thịt Đường Tăng hay không.
“Hóa ra lời đồn cô nương quen biết Tôn Ngộ Không là thật” Hắc Báo Vương
trầm ngâm nói, “Chỉ tiếc con khỉ đó đã quy y cửa Phật, e là đối với yêu tộc
chúng ta chẳng phải chuyện tốt lành. Nếu cô nương không ngại, có thể quy y
môn hạ của ta, cho dù sau này hắn được Như Lai ban lệnh tiêu trừ ngươi, cũng
vẫn có nơi để nương thân”
Mọi người đều kinh ngạc, không ngờ Hắc Báo Vương lại hiểu rõ tình cảnh của
nàng đến vậy, thậm chí còn biết mục đích của Tây Thiên.
Xem ra, tu vi của hắn cực kỳ cao thâm, ít nhất cũng phải sống một hai ngàn
năm rồi.
Tiểu Nhu nắm chặt lấy tay Miêu Miêu, cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn nữa,
chỉ muốn độn thổ trốn đi.
“Ôi da!” đột nhiên, một cụm mây lộn nhào rơi xuống bên bàn, Tôn Ngộ Không
vác Kim Cô Bổng đáp xuống, mặt cười híp mắt quét qua Hắc Báo Vương:
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác
nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Lão Hắc, lâu quá không gặp. Ngươi không ở trong động lo dưỡng da đi, chạy
ra ngoài này phơi nắng cho đen lại à?”
Hắc Báo Vương lập tức mặt mày xám ngoét, vẻ bình thản điềm tĩnh ban nãy
tan biến sạch sẽ, giận dữ đứng bật dậy:
“Ngươi tới làm gì?”
Tôn Ngộ Không đã chọc trúng nỗi đau của hắn, trước kia da hắn vốn rất đen,
sau lại vì muốn trắng hơn nên không tiếc hao tổn ba phần tu vi để duy trì hình
dạng người với nước da trắng như tuyết.
“Đại Thánh!” Dương Tuyết mừng rỡ ra mặt, mắt mở to nhìn Tôn Ngộ Không oai
phong lẫm liệt, như thể chuẩn bị đại chiến một trận, tự nhiên nắm lấy góc áo
của Tôn Ngộ Không:
“Ngài thật sự tới rồi?”
Tôn Ngộ Không thu lại sát khí, quay đầu nhìn nàng, đối diện với hành động
thân mật và tự nhiên đó, nhất thời lại hơi luống cuống, gãi đầu, “Không tới thì
muộn mất, ngươi sắp bị lão báo này bắt mổ yêu đan rồi đó!”