Bạch Cốt Tinh Nũng Nịu

Chương 26.



Sẵn sàng

Hắc Báo Vương trừng mắt nhìn Tôn Ngộ Không bất ngờ xuất hiện, mở miệng

liền vạch trần chuyện xưa của hắn, lửa giận bốc lên, ánh mắt sắc lạnh:

“Tôn Ngộ Không, ngươi không lo mà hộ tống Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh

kinh, chạy đến đây chen vào làm gì? Hay là con khỉ nhảy ra từ tảng đá như

ngươi cũng động lòng trần, muốn lấy vợ rồi sao?”

Tôn Ngộ Không ghét nhất là bị người khác cố ý nhắc đến chuyện mình chui từ

đá ra. Sao nào? Ăn cơm nhà ngươi chắc? Từ đá nhảy ra thì phiền đến ai?

“Ngươi là con mẹ ngươi sinh ra thì ghê gớm lắm à? Hơn ta ở chỗ nào? Không lo

mà ở trong động hầu hạ đám báo cái và hồ ly của ngươi, chạy ra đây làm gì?

Trong động hết hàng mới chạy ra ngoài kiếm ăn hả?”

Tôn Ngộ Không chống nạnh, khí thế ngút trời nhìn Hắc Báo Vương đầy khiêu

khích.

Dương Tuyết không nhịn được phải ôm đầu:

“Đây là quán ăn giữa nhân gian, hai người cãi nhau như vậy, còn nói yêu với

ma, khách khứa trong tiệm đều bị hai người dọa chạy hết rồi”

Nhìn quanh, những chiếc bàn vốn đông nghịt người giờ trống không.

Ông chủ quán trốn kỹ sau quầy, thỉnh thoảng lại hé đầu ra hóng hớt. Dù sợ

muốn chết, nhưng hiếm khi thấy chuyện ly kỳ quỷ quái thế này giữa chốn nhân

gian, lòng hiếu kỳ vẫn lấn át nỗi sợ.

“Dù sao thì cũng đi hết rồi, ông chủ, mang rượu ra đây!”

Tôn Ngộ Không gọi lớn một tiếng, rồi tự nhiên ngồi xuống cạnh Dương Tuyết.

“Làm thêm vài món chay nữa, ta mang theo trên đường”

Tiểu Nhu và Miêu Miêu đã sớm lui về ngồi ở bàn bên cạnh. So với Hắc Báo

Vương màu mè như chim công kia, hai người họ càng sợ cây Kim Cô Bổng

trong tay Tôn Ngộ Không hơn.

Dù hắn và tỷ tỷ là chỗ quen cũ, hơn nữa trông có vẻ rất thân thiết, nhưng đôi

mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh kia quả thật khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Tiểu Nhu rón rén liếc nhìn ba người kia, rồi chợt nói khẽ với Miêu Miêu:

“Miêu Miêu, huynh có cảm thấy Tôn Ngộ Không có chút thích tỷ tỷ không? Với

người khác thì hung dữ, mà với tỷ tỷ thì lại kiểu mượn oai mà dọa. Với lại đang

đi lấy kinh mà còn tranh thủ quay về thăm tỷ tỷ, chẳng phải lo cho tỷ tỷ sao?”

Miêu Miêu khẽ gật đầu, vẻ mặt có phần buồn bã:

“Chắc vậy… Tôn Ngộ Không đối với tỷ tỷ đúng là không giống với người khác.

Có lẽ vì tỷ tỷ vừa xinh đẹp lại lương thiện, cảm hóa được ngài ấy”

“Không đúng, không đúng!” Tiểu Nhu phản bác ngay, “Ngài ấy là Tề Thiên Đại

Thánh, người từng đại náo Thiên Cung, dám chống cả Như Lai! Sao có thể làm

mấy chuyện trẻ con như thế? Huynh nhìn ngài ấy lúc này đi, chẳng phải rõ

ràng đang ghen sao? Ngài ấy lo Hắc Báo Vương lừa gạt tỷ tỷ, rồi không còn cơ

hội gần gũi tỷ tỷ nữa”

Tiểu Nhu vốn cũng từng nghe thoại bản, từng thấy chuyện yêu – yêu tình sâu

nghĩa nặng, nên cũng hiểu ra vài phần.

Miêu Miêu không đáp, chỉ im lặng nhìn ba người ở bàn bên kia.

Dương Tuyết chưa từng thấy Tôn Ngộ Không có mặt dễ thương như thế.

Lén liếc hắn đang đối đầu với Hắc Báo Vương, trong lòng nàng bỗng ngọt ngào

đến kỳ lạ.

Thật ra nàng và Tôn Ngộ Không vốn chẳng có hẹn hò gì cả, toàn là Miêu Miêu

bịa ra.

Thế nhưng hắn lại xuất hiện đúng lúc như vậy, khiến nàng vừa bất ngờ vừa

cảm động.

“Đại Thánh, sao ngài lại có thời gian tới đây vậy?”

Dương Tuyết gắp cho hắn một cái đùi gà, giọng dịu dàng làm dịu hẳn bầu

không khí căng thẳng nơi bàn ăn:

“Uống rượu mà không có thịt thì còn gì là vui? Lâu rồi ngài chưa ăn thịt đúng

không? Ăn nhiều vào, hôm nay ta mời”

“Ừ” Tôn Ngộ Không nhìn sang chỗ khác, khí lạnh quanh người cũng tan đi,

uống một ngụm rượu rồi lạnh nhạt nói:

“Lão Hắc, ngươi có thể đi được rồi”

“Ta đến tìm Bạch cô nương, đâu phải đến tìm ngươi” Hắc Báo Vương nhấp

ngụm rượu, giọng chậm rãi mà đầy ẩn ý:

“Ăn cho đã rồi mau quay về hộ tống Đường Tăng đi, kẻo lại bị yêu quái nào bắt

mất, để rồi mang cái tội bỏ vị trí, cẩn thận bị Đường Tăng niệm chú siết vòng

Kim Cô”

Dương Tuyết hơi lúng túng, nhưng đã là yêu quái mà Tôn Ngộ Không không

thích, thì sau này nàng tất nhiên phải giữ khoảng cách.

“Bạch cô nương sẽ không đến núi Đại Thanh của ngươi đâu, mời ngươi trở về

đi”

Khóe môi Dương Tuyết nhịn không được mà khẽ cong lên, trong lòng gào thét:

Ngài ấy ghen rồi đúng không?! Trời ơi, bá đạo quá, ta thích chết mất!

Thì ra Tôn Ngộ Không cũng có một mặt đáng yêu như thế, là vì mình sao?

Khoảnh khắc ấy, Dương Tuyết hoàn toàn gục ngã.

“Bạch cô nương, ngươi cũng biết tiên – yêu khác đường, huống hồ ngươi lại là

yêu bị Thiên Đình và Tây Thiên truy bắt”

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác

nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

“Nếu ngươi thân thiết với hắn quá, sớm muộn cũng bị bắt đem ra xử lý”

“Đi theo ta về núi Đại Thanh, ta sẽ không ép buộc ngươi, chỉ cần làm thuộc hạ

của ta cũng không tệ, nhất định có thể bảo vệ ngươi chu toàn”

Tôn Ngộ Không cười lạnh:

“Tu vi của ngươi còn chẳng bằng ta, lấy gì bảo vệ được nàng?”

“…”

Đây lại là một nỗi đau khác của Hắc Báo Vương.

Tuy hắn thuộc hàng cao thủ trong yêu giới, nhưng với thiên tư dị bẩm của Tôn

Ngộ Không thì hoàn toàn không thể so bì.

“Đa tạ Báo Vương có lòng”

“Tiểu nữ muốn bảo vệ bản thân, chỉ có thể nỗ lực tu luyện. Mà pháp môn của

ta, chỉ ở nhân gian mới nhanh chóng tiến bộ được”

Hắc Báo Vương kỳ thực cũng không có ác ý, Dương Tuyết cũng không muốn

đắc tội.

Người ta vẫn nói: “Thêm bạn bớt thù”

Dù hắn có để ý đến dung mạo của nàng, nhưng chí ít không phải là yêu quái tà

ác. Nếu không, Tôn Ngộ Không đã sớm vung gậy đánh cho nát xương rồi.

“Cô nương là từ chối ta rồi sao?”

Hắc Báo Vương hơi bất ngờ, hắn vốn rất tự tin, yêu quái bình thường thấy hắn

đều chủ động bám lấy, huống hồ lần này lại là hắn đích thân mở lời trước.

“Tiểu nữ thân thế đặc biệt, vẫn nên ở lại nhân gian chăm chỉ tu hành thì hơn”

Dương Tuyết mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Sói xám đứng ở cửa, thấy Bạch Cốt Tinh không biết điều, liền bước lên giục

giã:

“Đại vương, chúng ta nên quay về rồi”

“Cũng được”

Dù đã bị từ chối, nhưng hắn xưa nay không phải kẻ dây dưa không buông.

“Không tiễn!”

Tôn Ngộ Không rất hài lòng, không giấu được vẻ đắc ý, nâng ly rượu hướng về

hắn, khẽ nhướng mày đầy khiêu khích.

Hắc Báo Vương hất áo choàng, xoay người rời khỏi cửa, lập tức biến mất khỏi

tầm mắt.

“Đại Thánh, sao ngài lại đến đây? Là cố tình đến thăm ta, hay chỉ tiện đường đi

ngang qua?”

Vừa tiễn được cái “bóng đèn” to đùng, Dương Tuyết lập tức trở nên ngoan

ngoãn nghịch ngợm, hai tay chống cằm nhìn Tôn Ngộ Không, chăm chú

thưởng thức dung nhan tuấn tú của hắn.

“Đi ngang qua”

Hắn không ngẩng đầu, đưa tay đẩy nhẹ mặt nàng ra:

“Ăn cơm cho đàng hoàng”

Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy tai hắn ửng đỏ, còn ánh sáng trong đáy mắt thì đã

phản bội vẻ ngoài lạnh nhạt ấy từ lâu.

Dương Tuyết cũng chẳng để tâm, chỉ cần hắn xuất hiện, vậy là đủ rồi.

“Nói chuyện chính đi. Hiện tại chỉ cần ngươi che giấu thân phận, người bình

thường sẽ không nhìn ra chân thân của ngươi. Ngay cả Thần Tài cũng bị lừa,

tưởng ngươi là tiên nhân đấy”

Thì ra mục đích thật sự của hắn khi đến, là để nhắc nàng đừng hoảng loạn hay

để lộ thân phận.

“Ngay cả Đại Thánh cũng không nhìn ra ư?”

Dương Tuyết ngạc nhiên, chẳng lẽ tu vi cao rồi thì có thể che giấu khí tức và

chân thân đến mức ấy?

“Không sai”

“Hơn nữa, ta nghe nói ngay cả Như Lai cũng không nắm được hành tung của

ngươi, nên Hắc Hùng Tinh mới không tìm được. Về sau phải thật cẩn thận, kẻo

chạm mặt bọn chúng”

Hắn vừa nói vừa nhanh chóng ăn vài miếng thịt rau, ngửa đầu uống cạn nửa vò

rượu, rồi lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Đại Thánh!”

Dương Tuyết liền nắm lấy cổ tay hắn:

“Vội đi như vậy sao? Giờ chắc bọn họ cũng đang nghỉ trưa, chi bằng ngài ở lại

thêm chút nữa, ta còn nhiều điều muốn hỏi”

Tiểu Nhu ngồi một bên không nhịn được bật cười, ghé tai Miêu Miêu nói nhỏ:

“Tỷ tỷ chủ động ghê luôn, làm Đại Thánh nhà mình đỏ cả mặt rồi”

“Thật sao?”

Miêu Miêu lơ đãng liếc nhìn một cái, rồi lại chăm chú ăn cá.

“Thật chứ sao không! Tỷ tỷ học ở đâu cái kiểu ba câu đã khiến Tề Thiên Đại

Thánh ngoan ngoãn chịu thua thế? Ta cá là không bao lâu nữa, ngài ấy sẽ bỏ

luôn chuyện đi lấy kinh mất thôi”

Nhìn Tôn Ngộ Không bị ấn ngồi lại ghế, Tiểu Nhu không khỏi thán phục:

“Vẫn là tỷ tỷ lợi hại nhất!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.