Hết mưa rồi, cũng nên trở về thành.
Trước khi đi, người nhà Lý gia ra tiễn bọn họ.
Lý Đại Ngưu dẫn theo mấy con cá, đưa cho Lạc Đình Thời. Trên khuôn mặt
ngăm đen vì quanh năm phơi nắng ngoài đồng mang theo nụ cười chất phác:
“Tiểu huynh đệ, ngày hôm qua ít nhiều nhờ có các ngươi giúp đỡ. Ta đi bờ
sông bắt mấy con cá, thê tử ngươi có thai, cho hắn bồi bổ thân mình”
Ngu Chỉ bất đắc dĩ đỡ trán.
Y không hiểu, sao người nhà này lại cứ nhận định y và Lạc Đình Thời là phu
thê?
Hôm qua y đã giải thích mãi, mẹ của Lý Đại Ngưu mới chịu tin y là nam nhân.
Bất quá, người nhà Lý gia đối với việc này cũng không quá ngạc nhiên. Thiên
hạ rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có. Huống chi, nam tử hoàng thất Du quốc
cũng có thể mang thai con nối dõi.
Họ chỉ xem y là người mang huyết mạch đặc biệt.
Nhưng khi y nói mình và Lạc Đình Thời không hề có quan hệ gì, không một ai
tin lời y là thật.
Ngu Chỉ mắt nhìn Lý Đại Ngưu kéo Lạc Đình Thời sang một bên, hai người thấp
giọng nói thầm. Lời đối thoại rõ ràng bay vào tai Ngu Chỉ.
“Tiểu huynh đệ, ta thấy thê tử ngươi tính tình cực tốt, chắc chắn là ngươi chọc
hắn giận, hắn mới làm nũng với ngươi. Cuộc sống phu thê, đừng lúc nào cũng
giữ thể diện đại trượng phu, nên cúi đầu thì cúi đầu. Thê tử ngươi còn đang
mang thai, ngươi phải chiều hắn, dỗ dành hắn nhiều hơn. Phu thê không có thù
qua đêm, ngươi dỗ hắn vui vẻ, hắn sẽ không giận dỗi nữa”
“Đa tạ Lý Đại ca chỉ điểm, tiểu đệ xin ghi nhớ, ta nhất định sẽ đối xử tốt với phu
nhân ta”
Ngu Chỉ: “”
Bọn họ nhận sai người đã đành, đáng giận là Lạc Đình Thời, hai ngày nay
chiếm không ít lời lẽ có lợi (miệng tiện nghi).
Hừ.
Ngu Chỉ hơi hếch cằm lên, hướng về phía người đàn ông nói: “Nên trở về thành,
còn không mau qua đây”
Lý Đại Ngưu cười cười: “Thê tử ngươi giục rồi, mau đi đi”
Lạc Đình Thời nói lời cảm ơn Lý Đại Ngưu xong, dẫn theo cá đi về phía Ngu Chỉ.
Chú mèo nhỏ đang cuộn tròn trong lòng Ngu Chỉ tai khẽ động, lay tay Ngu Chỉ
lộ ra cái đầu nhỏ. Nhìn thấy những con cá tươi ngon trong tay Lạc Đình Thời,
nó hưng phấn “meo meo” kêu lên.
Lạc Đình Thời nhướng mày: “Cái này không phải cho ngươi ăn”
Ngu Chỉ cười chấm chấm đầu nhỏ trong lòng: “Tiểu tham ăn, ngươi bây giờ còn
chưa ăn được những thứ này”
Chú mèo nhỏ như thể nghe hiểu lời y nói, héo hon mà “meo” một tiếng, cuộn
trở lại vào lòng Ngu Chỉ. Nó được Trương thái y kéo lại từ cõi chết, chỉ là thân
thể hiện giờ quá mức suy yếu, ốm yếu, còn cần phải chăm sóc tỉ mỉ một thời
gian.
Ngu Chỉ tính toán sẽ mang chú mèo nhỏ này về nuôi.
“Ca ca, sau này ta có thể đi thăm tiểu miêu không?” Lý Hoan Hoan chạy nhanh
đến trước mặt Ngu Chỉ, ngửa đầu mắt mong chờ nhìn hắn.
Ngu Chỉ cong lưng, tầm mắt ngang bằng với Lý Hoan Hoan, ôn hòa nói: “Đương
nhiên có thể” Hắn tháo ngọc bội bên hông xuống, đưa cho tiểu cô nương:
“Ngươi nếu muốn gặp nó, thì cầm ngọc bội này đi đến phủ quận thủ, có người
sẽ dẫn muội đi tìm ta”
Lý Hoan Hoan hoan hô một tiếng, hướng về phía Ngu Chỉ cười ngọt ngào: “Cảm
ơn ca ca”
Ngu Chỉ khóe mắt cong lên.
Ngu Chỉ cong lên mắt.
Khoảnh khắc này lọt vào mắt Lạc Đình Thời, trong ngực hắn sinh ra một loại
cảm giác căng đầy, dường như có thứ gì đang đánh trống reo hò, muốn lao ra
khỏi lồng ngực.
Kỳ lạ.
Lạc Đình Thời giơ tay che ngực, trái tim dưới tay đang đập mạnh mẽ. Hắn tinh
tế cảm nhận cảm xúc xa lạ kia, rũ mắt suy tư nguyên do nó sinh ra.
Hắn biết, điều này là vì Ngu Chỉ.
Nhưng tại sao chứ?
“Ngươi sao vậy?” Ngu Chỉ cùng Lý Hoan Hoan từ biệt, đi qua bên cạnh Lạc
Đình Thời, thấy vẻ mặt hắn lộ ra vài phần cổ quái. Ánh mắt không tự giác đầu
hướng chỗ hắn đang che ngực. Ngu Chỉ nhíu mày: “Có phải bị bệnh không?”
Lạc Đình Thời hoàn hồn, cười với hắn: “Không sao”
“A” Ngu Chỉ không nói gì nữa, lướt qua hắn bước ra khỏi cửa gỗ, rời khỏi tiểu
viện.
Đoàn người Trương thái y đang chờ đợi họ bên ngoài. Gió lạnh từng trận, chú
mèo nhỏ trong lòng tự động chui vào tay áo Ngu Chỉ, che mình kín mít.
Ngu Chỉ không khỏi bật cười, thu lại tầm mắt dừng trên chú mèo nhỏ, nhìn lướt
qua bốn phía, tức khắc thấy khó khăn.
Sau trận mưa lớn, mặt đường lầy lội không chịu nổi, ngay cả chỗ đặt chân
cũng không có.
Ngu Chỉ nhấc vạt áo lên, vòng qua vũng nước nhỏ phía trước, thận trọng bước
đi.
dich/chuong-21-rung-donghtml]
Thị vệ vội vàng tiến lên, vươn cánh tay, nói: “Thần đỡ ngài”
Ngu Chỉ giơ tay, đang định đặt lên cánh tay thị vệ, bỗng nhiên bị người chặn lại
giữa đường. Một bàn tay lớn có vết chai mạnh mẽ mang đi tay y, thuận thế ôm
lấy eo y, đem y nửa ôm vào lòng.
“Ta tới” Giọng nói trầm thấp truyền vào tai.
Ngu Chỉ nghiêng đầu, trước mắt là một khuôn mặt nghiêng tuấn tú quen
thuộc. Ngu Chỉ không vui nói: “Lạc Đình Thời, ngươi du côn”
Thật là dạy mãi không sửa.
Vẫn coi mình là đế vương cao cao tại thượng kia, luôn không hỏi ý kiến y, mạnh
mẽ áp đặt ý muốn của mình lên người y.
Ngu Chỉ ghét nhất điểm này của hắn.
Lạc Đình Thời thấy Ngu Chỉ sinh khí, lập tức buông y ra, khom người nâng cánh
tay: “Ta sai rồi, ta có thể đỡ em đi không?”
Ngu Chỉ tròng mắt chuyển động, duỗi tay đáp lên thị vệ bên cạnh, hừ nhẹ một
tiếng: “Không cần”
Lạc Đình Thời nghi hoặc ngẩng đầu. Hai cánh tay đang chạm vào nhau đột
nhiên lọt vào mắt, trong mắt Lạc Đình Thời hiện lên một tia hung quang. Mắt
đen chậm rãi dời về phía Ngu Chỉ, khí tràng quanh thân cực thấp, sắc mặt
xanh mét.
Thị vệ kia bị dọa đến run rẩy. Ngu Chỉ nhận thấy sự sợ hãi của hắn, vỗ vỗ cánh
tay thị vệ trấn an.
Lạc Đình Thời ánh mắt lướt qua hành động nhỏ của Ngu Chỉ, đôi mắt trầm
xuống, môi mỏng căng thành một đường thẳng, biểu tình trên mặt càng thêm
đáng sợ.
“Lạc Đình Thời, ngươi đây là đang hù dọa ai đó?” Ngu Chỉ liếc hắn một cái, mặt
lộ vẻ bất mãn.
Hắn không vui, trẫm còn không vui nữa là.
Lạc Đình Thời nhìn chằm chằm Ngu Chỉ, tiến lên một bước. Môi mỏng dừng lại
bên tai Ngu Chỉ, giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy vang lên: “Em đã đáp
ứng ta, chỉ cần lui binh, em liền không dây dưa với người đàn ông khác, em đây
là muốn đổi ý sao?”
Ngu Chỉ: “?”
Y không nhịn được mắng một câu: “Lạc Đình Thời, ngươi có bệnh đi”
Cái gì gọi là dây dưa với người đàn ông khác?
Thị vệ đỡ y một phen chính là dây dưa ư?
Ngu Chỉ tức đến bật cười.
Lạc Đình Thời giọng nói nặng nề: “Trẫm chưa từng chạm qua nam nữ khác,
trẫm chỉ có em. Trẫm có thể không so đo quá khứ của em, nhưng sau này bên
cạnh em chỉ có thể có ta”
Khi nói chuyện, tai Ngu Chỉ truyền đến một trận xúc cảm hơi thô rát.
Đây là lớp vảy do môi Lạc Đình Thời bị y cắn thương ngày hôm trước kết lại.
Thuốc của Trương thái y rất hiệu nghiệm, vết bàn tay trên mặt Lạc Đình Thời
hôm qua đã khỏi, nhưng khối thịt ngoài miệng kia chỉ sợ phải dưỡng mấy ngày
mới mọc ra được cái mới.
“Ngu Chỉ, quân vô hí ngôn (lời vua không được đùa giỡn)”
Nam nhân vẫn đang nói, giọng hắn không được ổn định, dường như đang kiềm
chế một cảm xúc mãnh liệt nào đó.
Mày Ngu Chỉ hơi nhíu, ý thức được Lạc Đình Thời không được ổn. Y miễn
cưỡng mở miệng: “Thôi được, trẫm đồng ý”
Khoảnh khắc Ngu Chỉ thu tay lại, thị vệ như được đại xá, nhanh như chớp chạy
về, trốn sau mấy thị vệ khác tránh đi ánh mắt đáng sợ kia.
Lạc Đình Thời đạt được như ý nguyện mà lại lần nữa ôm Ngu Chỉ vào lòng. Sự
lạnh lẽo quanh thân hắn dần dần tan đi. Hắn nhéo nhéo ngón tay trong tay,
nói: “Đường này không dễ đi, ta ôm Bệ hạ đi vậy”
Hoa Hải Đường
Ngu Chỉ lắc đầu: “Ngươi ôm trẫm chẳng phải là càng nguy hiểm hơn sao?”
Lạc Đình Thời cười: “Yên tâm, ta sẽ không để phụ tử các người có chuyện gì”
Nói rồi, hắn trực tiếp cúi người bế ngang Ngu Chỉ lên.
Ngu Chỉ: “”
Lười nói hắn.
Ngu Chỉ giơ tay ôm lấy cổ Lạc Đình Thời, tìm một tư thế thoải mái tựa vào lòng
hắn, suy tư về sự bất thường vừa rồi của Lạc Đình Thời.
Hắn bị làm sao vậy?
Ngu Chỉ chưa từng thấy Lạc Đình Thời như thế này.
Trong lòng ẩn ẩn sinh ra vài phần lo lắng.