Sau cơn mưa, nước sông dâng cao, dòng sông dài ầm ầm ầm chảy xiết về nơi
xa.
Lạc Đình Thời ôm Ngu Chỉ như giẫm trên đất bằng, đi nhanh qua lối đi nhỏ lầy
lội ở nông thôn, hướng về phía quan đạo. Trên đường không có nhiều người,
các thị vệ và Trương thái y đi theo phía sau không xa không gần.
Nửa canh giờ sau, mọi người trở về phủ quận thủ.
Lục Cảnh làm việc lưu loát đáng tin cậy, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, đã tìm
được nơi ở ổn thỏa. Ngôi nhà nằm ở thành Tây, là tư dinh của một vị phú
thương. Phòng ốc xây xong không lâu, cả nhà đã dọn đi kinh đô, ngôi nhà từ
đó bị bỏ trống. Hôm qua Lục Cảnh đã cho người dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ
trong ngoài ngôi nhà.
Ngu Chỉ biết được tin này, quyết định dọn vào ngay hôm nay.
Lâm quận thủ hoảng loạn: “Bệ hạ vì sao phải dọn đi? Có phải là thần hầu hạ
không chu toàn?”
Ngu Chỉ cười vỗ vỗ vai Lâm quận thủ, giọng nói ôn hòa: “Sau này còn có rất
nhiều việc phải nhờ Lâm quận thủ, trẫm cũng không giấu ngươi. Trẫm có thai,
cần tìm một nơi thanh u để dưỡng thai. Tòa nhà của ngươi người đông mắt
tạp, làm việc nhiều bất tiện”
Lâm quận thủ hít một hơi, theo bản năng nhìn về phía bụng bị áo bào trắng
rộng thùng thình che khuất của Hoàng đế. Nhìn kỹ một hồi, mới thấy một độ
cong hơi nhô lên.
Hắn vừa mừng vừa sợ, chân tay luống cuống đứng tại chỗ, muốn nói gì đó
nhưng không thốt ra được, trong miệng không ngừng lặp lại: “Tốt quá, tốt quá!”
Cũng chẳng biết hắn đang kích động cái gì, dường như hắn mới là cha của đứa
bé vậy.
Lạc Đình Thời nhìn cực kỳ không vui, áp xuống sự lạnh lẽo trong mắt, cười như
không cười mà dùng ống tay áo rộng che chắn bụng nhỏ của Ngu Chỉ: “Việc
này không nên chậm trễ, chúng ta đi ngay đây”
Biểu tình Lâm quận thủ đọng lại, hắn chỉ lo mừng thay cho Bệ hạ, còn không
biết cha đứa bé kia là ai.
Là nam nhân này sao?
Lâm quận thủ thầm kinh hãi.
Hắn không biết thân phận thật sự của đối phương, chỉ biết người này là người
Thịnh quốc. Nếu hắn thực sự là cha của con vua, chỉ sợ.
Lâm quận thủ cảm thấy không ổn lắm.
Lâm quận thủ đưa Hoàng đế đến ngôi nhà mới.
Vị phú thương kia là một người tao nhã thanh lịch. Đá trắng lát cầu làm lối đi,
tùng trúc vây quanh ở giữa, cầu nhỏ nằm trên mặt nước, hoa cỏ sum suê, lầu
các ẩn hiện. Dọc theo lối đi nhỏ trong vườn đi ra không xa là một hồ nước, hoa
sen tàn chưa hết, gió hồ hợp lòng người. Tòa nhà này xây dựng rất hợp ý Ngu
Chỉ.
Lâm quận thủ cùng Ngu Chỉ thưởng ngoạn một phen, rồi rời đi.
Ngu Chỉ trở lại phòng ngủ. Trương thái y đang chờ trong phòng, xem mạch
bình an cho Ngu Chỉ.
“Mọi thứ như thường, Bệ hạ”
Ngu Chỉ hơi mỉm cười, bế chú mèo nhỏ bên cạnh cho nó ăn.
Đây là một chú mèo trắng nhỏ, chỉ là quá mức suy yếu. Lông tóc trên người
khô khốc thưa thớt, nhìn không được đẹp.
Ánh mắt Lạc Đình Thời lướt qua chú mèo nhỏ xám xịt, cười nói: “Bệ hạ dường
như rất thích mèo? Hồi nhỏ trẫm từng gặp một con mèo trắng nhỏ ở sứ quán
Du quốc, đó là chú mèo đẹp nhất trẫm từng thấy. Không biết Bệ hạ có thấy qua
không? Nó giờ còn sống không?”
Lời này lọt vào tai Trương thái y, ông nhất thời ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Chỉ,
dùng ánh mắt dò hỏi. “Bệ hạ, ngài hồi nhỏ còn đi biệt quán tìm hắn?”
Ngu Chỉ chột dạ mà tránh ánh mắt Trương thái y, bình tĩnh nói: “Trẫm chưa
từng gặp qua con mèo trắng nhỏ nào”
Lạc Đình Thời: “Không sao, ngày sau đi kinh đô, trẫm mang Bệ hạ đi xem, hy
vọng nó còn sống”
Ngu Chỉ: “”
Chú mèo nhỏ đương nhiên còn tồn tại, ngay trước mặt ngươi!
Nhớ lại chuyện hồi nhỏ, Ngu Chỉ cũng không khỏi sinh ra vài phần cảm khái, y
và Lạc Đình Thời thật sự là một đoạn nghiệt duyên.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lạc Đình Thời, Ngu Chỉ kỳ thật rất thích hắn.
Năm đó, y chỉ mới năm tuổi, Lạc Đình Thời cũng mới chín tuổi.
Hoa Hải Đường
Thiếu niên chín tuổi đã rũ bỏ sự non nớt của trẻ con, hiện ra vài phần thanh tú,
ánh mắt trầm tĩnh, dáng người đĩnh bạt, đứng ở đó như một cây tùng xanh.
Nhờ xuất thân hoàng gia, trên người thiếu niên tự mang một cổ uy nghi, khiến
người khác không dám xem thường.
Không cẩn thận dẫm trượt, thiếu niên đột nhiên xông lên, một tay ôm y vào
lòng.
Ngu Chỉ ngửa đầu, thấy khuôn mặt trầm ổn của thiếu niên. Thân hình nhỏ bé
nhưng lại đáng tin cậy đến vậy.
Ngu Chỉ trong lòng vui mừng, ôm chặt cổ thiếu niên, hướng hắn cười ngọt
ngào.
Y khi đó thật sự rất thích Lạc Đình Thời.
Y muốn cùng thiếu niên chơi, dẫn thiếu niên đi thạch lâm y thích nhất, nhưng
lại không ngờ rằng.
Trong hang đá, khoảnh khắc quái vật đầy răng nanh xông vào tầm mắt, y bị sợ
hãi. Cả trái tim đập thình thịch kinh hoàng, gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Y toàn thân đẫm mồ hôi, hai chân mềm nhũn, thẳng tắp tê liệt ngồi dưới đất.
Con quái vật kia dường như vẫn luôn ở bên ngoài, y không dám nhìn tới, vùi
chặt đầu vào đầu gối, trong lòng không ngừng lặp lại.
“Không được ăn ta, thịt mèo nhỏ không ngon đâu!”
Y không muốn phát ra âm thanh khiến quái vật chú ý, nhưng căn bản không
thể kiểm soát, toàn bộ hang đá đều là tiếng khóc xé lòng của y.
Ca ca.
Tiểu ca ca sao còn chưa đến cứu ta?
Đáy lòng y sinh ra vài phần tủi thân.
Vì muốn cùng thiếu niên chơi, y ra lệnh cho tất cả người hầu ở ngoài thạch
lâm, không được đi theo vào.
Không ai có thể cứu y.
dich/chuong-22-da-tung-rat-thich-lac-dinh-thoihtml]
Không thể khóc nữa, đừng dẫn con quái vật vào.
Y liều mạng che miệng lại, cố gắng nuốt tiếng khóc vào bụng, run rẩy ôm chặt
mình, nước mắt rơi lã chã trong bóng đêm.
Y sợ hãi cực độ, căn bản không để ý con quái vật đã đi từ lúc nào.
Chờ y hoàn hồn, trong hang đá chỉ còn lại một mình y.
Y vội vàng chui ra khỏi thạch động vừa khóc vừa chạy ra. Vừa hay chạy đến
cửa hang gặp được tiểu thiếu niên, y ngẩng đầu, muốn lên án thiếu niên vì sao
không đến cứu y.
Bỗng nhiên, y ngửi thấy một luồng hơi thở quen thuộc…
Là hơi thở của con quái vật ban nãy.
Mang trong mình huyết mạch Yêu tộc, giác quan của họ nhạy bén hơn người
thường. Y rất khẳng định, tiểu ca ca trước mặt chính là con quái vật vừa rồi.
Lúc ấy y quá mức sợ hãi, không nhận ra điều bất thường.
Ngu Chỉ tan nát cõi lòng.
Y không hiểu, thiếu niên trước mặt vì sao lại dọa y. Có phải y đã chọc ca ca
giận ở chỗ nào không?
Ngu Chỉ khóc càng hung hơn.
Thiếu niên cho rằng y bị dọa sợ, bế y lên ngồi trên một tảng đá bên cạnh, nhẹ
nhàng vỗ lưng y, không ngừng trấn an hắn: “Thái tử điện hạ đừng sợ, không
sao, ca ca ở đây. Đều là ca ca không tốt, bỏ đệ một mình trong hang đá”
Ngu Chỉ rất khổ sở, y rõ ràng rất thích tiểu ca ca đến từ Thịnh quốc này.
Nhưng thiếu niên giống như chán ghét y.
Hừ! Vậy ta cũng không cần thích ngươi.
Ngu Chỉ lau khô nước mắt, thoát khỏi vòng tay của thiếu niên, nhảy xuống tảng
đá lớn: “Không chơi với ngươi nữa, ta muốn đi tìm phụ quân ta”
Trở lại tẩm điện, Ngu Chỉ càng nghĩ càng tủi thân.
Y không nhịn được hóa thành nguyên hình, chuồn ra khỏi hoàng cung đi đến
biệt quán, muốn xem cái tên hỗn đản đáng ghét kia đang làm gì.
Khi y tìm vào căn nhà Lạc Đình Thời ở, Lạc Đình Thời đang vẽ tranh.
Ngu Chỉ có chút tò mò, men theo cột trèo lên xà nhà, nhìn xuống.
Thấy một đôi mắt.
Một đôi mắt đang rơi lệ.
Ngu Chỉ nhăn mày, đôi mắt rất quen thuộc, như đã gặp ở đâu đó. Nhìn nửa
ngày, Ngu Chỉ bỗng nhiên bừng tỉnh…
Đây chẳng phải là mắt của y sao?
Hay lắm, dọa ta khóc, còn muốn vẽ lại bộ dạng ta khóc để thưởng thức.
Đồ tồi!
Ngu Chỉ xù lông, nhảy xuống từ xà nhà, nhảy lên cái bàn kia. Nhanh chóng
dùng móng vuốt dính mực nước, giẫm loạn xạ trên bức họa một hồi.
Phá hủy bức họa xong, Ngu Chỉ lập tức tính toán trốn đi, không ngờ bị người
kia một tay nắm lấy gáy bắt lên.
“Meo!” Ngu Chỉ hung ác giơ móng vuốt về phía thiếu niên.
Ánh mắt thiếu niên lạnh băng: “Ngươi phá hủy tranh của ta”
Khoảnh khắc này, Ngu Chỉ nhạy bén nhận thấy một luồng sát ý. Cả người y
cứng đờ, khí thế trên người tức khắc hạ xuống.
Y gắt gao bò lên vai thiếu niên, học theo bộ dạng mèo nhỏ bình thường, cẩn
thận cọ cọ má thiếu niên, giọng mềm mại “meo meo” làm nũng với hắn.
Thiếu niên nghiêng đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Thiếu niên chậm rãi mở miệng: “Đôi mắt của ngươi rất giống đệ ấy”
Lòng Ngu Chỉ lộp bộp một tiếng, lời này của hắn có ý gì? Chẳng lẽ hắn phát
hiện rồi?
Phụ hoàng đã nói, không thể để người khác biết họ là yêu.
Ngu Chỉ hoảng loạn rướn lên, vươn cái lưỡi nhỏ, liếm liếm mặt thiếu niên.
Thiếu niên bỗng nhiên cười, buông tay đang nhéo gáy Ngu Chỉ ra.
Ngu Chỉ mở rộng thân mình, chủ động lộ ra cái bụng lông xù, mặc cho thiếu
niên dùng tay vuốt ve. Ở bên thiếu niên chơi hồi lâu, toàn thân y đều bị thiếu
niên vuốt ve khắp lượt.
Ngu Chỉ thấy thiếu niên không có bất kỳ điều bất thường nào, lúc này mới yên
lòng.
Hắn hẳn là không phát hiện.
Mệt chết.
Nhân lúc thiếu niên không chú ý, Ngu Chỉ thoắt một cái vụt qua cửa sổ chạy
trốn.
Đoạn ký ức bị phong bụi dưới đáy lòng này hiện lên trước mắt Ngu Chỉ. Ngu
Chỉ mím môi, không vui mà trừng Lạc Đình Thời một cái.
Hồi nhỏ đã hư như vậy.
Lớn lên còn tệ hơn.
Chờ hai đứa nhỏ sinh ra, y muốn đích thân dạy dỗ chúng, tuyệt đối không thể
để chúng giống tên hỗn đản này, khắp nơi làm hại người vô tội.