Trẫm Mang Thai Con Của Hoàng Đế Nước Địch

Chương 24: Khóa chặt y, chiếm hữu y



Sẵn sàng

Đã ở nơi biên thùy, không có nhiều phiền nhiễu chính sự như vậy, cuộc sống

của Ngu Chỉ trôi qua vô cùng thanh nhàn.

Chỉ là bụng Ngu Chỉ càng lúc càng lớn, hành động càng thêm bất tiện. Rất

nhiều việc không thể làm, y chỉ có thể cuộn mình trong nhà đọc sách, cho mèo

ăn.

Lần đầu tiên thai động, Ngu Chỉ đang chơi cùng Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch là chú mèo nhỏ y cứu về. Nuôi được một tháng, nó đã khác một trời

một vực so với bộ dạng gầy yếu ban đầu. Trên khung xương trơ trọi được bao

phủ từng lớp thịt mềm, bộ lông dài trắng như tuyết xù ra như nhung. Bốn chân

chạm đất không tiếng động, nó nhẹ nhàng nhảy lên sạp nhỏ, đến bên cạnh

Ngu Chỉ cọ cọ hắn.

Tộc Bạch Linh của họ và Linh Miêu có cùng nguồn gốc, chỉ là theo linh khí thế

gian tiêu tán, linh trí của Linh Miêu dần rút đi, cuối cùng trở thành vật bình

thường. Bởi vì hơi thở gần gũi, tiểu miêu luôn thích bám Ngu Chỉ.

Ngu Chỉ cười tủm tỉm bế tiểu miêu lên, chấm chấm mũi nhỏ ướt át của nó:

“Con của trẫm sinh ra rồi, ngươi có thể chơi cùng chúng”

Thai nhi tộc Bạch Linh khi mới sinh ra đều là nguyên hình (hình thú), một

tháng sau mới có thể hóa người.

Ngu Chỉ tính toán trong lòng, chờ y thuận lợi sinh hạ đứa bé xong, liền đuổi

Lạc Đình Thời đi.

Không thể để hắn nhìn thấy bộ dạng của con.

“Meo ~” Tiểu Bạch kêu nhỏ.

Ngu Chỉ cười khanh khách cầm lấy một quả cầu lông nhỏ, ném cho Tiểu Bạch:

“Đi chơi đi”

Khoảnh khắc giơ tay lên, Ngu Chỉ chợt thấy trong bụng một trận rung động, y

ngẩn người. Ngay sau đó từng vòng gợn sóng từ bụng nhỏ tản ra, dường như

mưa lớn gõ vào mặt hồ.

Ngu Chỉ lập tức giương giọng gọi ra bên ngoài: “Gọi Trương thái y đến đây”

“Thai động?”

Ngu Chỉ nhận được câu trả lời này, không dám tin mà cúi đầu, nín thở, nhẹ

nhàng phủ lên bụng nhỏ đang phồng lên, sợ kinh động sinh mệnh nhỏ trong

bụng.

Trương thái y cười nói: “Sau này thai động sẽ càng thường xuyên, Bệ hạ cần

sớm thích ứng”

Khóe môi Ngu Chỉ mỉm cười, ngước đôi mắt lên nhìn xung quanh, không thấy

người y đang muốn thấy, lại thăm dò nhìn ra bên ngoài.

“Bệ hạ đang tìm gì vậy?” Trương thái y hỏi.

Ngu Chỉ hừ nhẹ một tiếng: “Lạc Đình Thời đâu? Ngày thường cứ kè kè bên trẫm

từng tấc không rời, lúc này lại không thấy bóng dáng”

Trương thái y nghe giọng điệu của tiểu hoàng đế tưởng như oán giận nhưng

thực chất là ỷ lại, trong lòng giật mình.

“Bệ hạ, ngài đối với Lạc Đình Thời”

“Trẫm biết ngươi muốn nói gì,” Ngu Chỉ thản nhiên nói, “Trẫm cũng vậy, đứa bé

cũng vậy, khoảng thời gian này đều không thể rời hắn. Nhưng trẫm rất rõ ràng,

thứ luôn muốn hắn ở bên cạnh trẫm từng giây từng phút chính là khối thân thể

này, chứ không phải nơi này”

Ngu Chỉ giơ tay chỉ vào ngực mình, bình tĩnh không giống người thường:

“Trẫm tâm chưa từng vì hắn mà rung động chút nào”

Trương thái y ngẩng đầu, cẩn thận nhìn tiểu hoàng đế một vòng, yên lòng.

Ông hiểu rõ tiểu hoàng đế, lời tiểu hoàng đế nói không phải giả dối.

Tiểu hoàng đế thật sự không động lòng với Lạc Đình Thời.

Trương thái y cười: “Bệ hạ tâm tính trong sáng, đã tự mình nghĩ thông suốt.

Đúng là như vậy, huyết mạch của ngài đặc thù, trong thời gian mang thai

tự nhiên cực kỳ ỷ lại vào thân phụ đứa bé, hành động ngôn ngữ cũng sẽ vô

thức trở nên thân mật. Một khi sinh hạ thai nhi, cảm giác ỷ lại của ngài đối

với hắn tự nhiên sẽ biến mất”

“Rất nhiều người cũng chưa nghĩ thông suốt, lầm tưởng sự ỷ lại trong thời gian

mang thai này là ái mộ, cứ thế mơ mơ hồ hồ qua cả đời. Ngài đã biết rõ,

thần cũng không cần lo lắng”

Ngu Chỉ rũ mắt, vỗ về thai nhi, thần sắc vô cùng nhu hòa. Hai lần thai động

vừa rồi khiến y rốt cuộc cảm nhận rõ ràng mình sắp làm cha, lòng bỗng nhiên

rơi xuống chỗ thật (cảm thấy vững tâm).

Giờ phút này, lòng y tràn đầy sự vui sướng khi sắp đón đứa bé, giọng nói liên

quan cũng trở nên ôn nhu hơn rất nhiều.

“Ngươi không cần lo lắng, Lạc Đình Thời không phải hình mẫu lý tưởng của

trẫm, trẫm không thể nào yêu hắn. Trẫm thích”

Ngu Chỉ động tác hơi khựng lại, ngước mắt nhìn về phía ngọn núi thu gợn sóng

ở phương xa, ánh mắt xa xăm.

Trước khi cùng Lạc Đình Thời lên giường, Ngu Chỉ chưa từng nghĩ đến chuyện

này. Phụ quân luôn nói y còn nhỏ, dặn dò y muốn yêu đương cũng phải sau khi

thành niên 18 tuổi, không được yêu sớm. Y rất nghe lời phụ quân, trước khi

thành niên chưa từng động đến những ý niệm này.

Hiện giờ y ngay cả con cũng sắp có, có thể suy xét chuyện chung thân đại sự.

Ngu Chỉ nghĩ nghĩ.

Y thích người nghe lời, trung thành, giống như cún con vậy trung tâm bảo vệ

hắn, yêu y kính y, chứ không phải loại dã thú hung ác như Lạc Đình Thời bất cứ

lúc nào cũng có thể xé nát y.

Lạc Đình Thời hồi nhỏ đã thích dọa y, lớn lên còn đến tấn công Du quốc.

Y ghét nhất Lạc Đình Thời.

Ngu Chỉ nhớ đến hắn, trong lòng có chút bất mãn: “Lạc Đình Thời sao còn

chưa tới? Đi đâu rồi?”

“Tới đây, tới đây”

Ngu Chỉ vừa dứt lời, Lạc Đình Thời liền dẫn theo hộp thức ăn đi đến, vội vàng đi

đến bên bàn, lần lượt lấy ra những món ngon nhất trong hộp bày lên bàn:

“Trẫm đi Thuần Lư Tư, mua món cá lư hấp em thích ăn. Đông người quá, trì

hoãn mất chút thời gian, chớ có tức giận. Mau lại nếm thử, nguội rồi sẽ không

ngon”

Lạc Đình Thời ôm lấy vai Ngu Chỉ, nửa ôm y đưa đến trước bàn, lấy ra đũa gỗ

gắp một khối thịt cá tươi ngon, đưa đến bên miệng Ngu Chỉ: “Nếm thử”

Trong xương cốt Ngu Chỉ vẫn mang theo sự yêu thích của tộc nhân (Yêu tộc),

tỷ như thích ăn cá.

Thuần Lư Tư là một quán ăn chuyên về cá, đầu bếp tay nghề cao siêu, món cá

nấu ra cực kỳ mỹ vị. Đặc biệt là món cá lư hấp này, vừa tươi vừa mềm, quả thật

là mỹ vị nhân gian. Ngu Chỉ đặc biệt thích.

Mùi hương quen thuộc tràn ngập nơi chóp mũi, đôi mắt Ngu Chỉ tỏa sáng,

nhanh chóng nuốt vào miếng thịt cá bên môi, sung sướng nheo mắt lại.

Khóe môi Lạc Đình Thời cong lên ý cười, hầu hạ Ngu Chỉ ăn hết một con cá

trọn vẹn, lại thêm cho hắn một chén canh.

Ngu Chỉ cũng không ngẩng đầu lên: “Gắp cho Tiểu Bạch một chén nữa”

Ngu Chỉ ăn món cá ngon nào cũng sẽ chia cho Tiểu Bạch một miếng. Tiểu

Bạch giờ phút này đang đứng trên bàn ăn rất vui vẻ. Lạc Đình Thời chịu thương

chịu khó mà đặt canh cá xuống trước mặt nó.

Tai Tiểu Bạch khẽ động, thăm dò nhìn một cái, vùi đầu húp một ngụm canh.

Uống xong, nó liếm một vòng khóe môi.

Trùng hợp, Ngu Chỉ cũng uống hết chén canh kia, hắn liếm liếm môi.

dich/chuong-24-khoa-chat-y-chiem-huu-yhtml]

Động tác giống nhau của một người một mèo làm Lạc Đình Thời không khỏi

bật cười, duỗi tay sờ sờ đầu Ngu Chỉ: “Sao lại giống hệt mèo nhỏ vậy”

Lời vừa dứt, một tia sáng nhấp nháy lướt qua trong đầu Lạc Đình Thời. Chưa

kịp nắm bắt được tia linh quang kia, một giọng nói lười biếng đã ngắt ngang

suy nghĩ của hắn.

“Lạc Đình Thời, đỡ trẫm đi dạo một vòng trong vườn”

Tùng đồng giao thúy (lá tùng và lá ngô đồng giao nhau), hương kim quế phiêu

tán. Ánh nắng vàng óng rải đầy trên lối đi lát đá. Ngu Chỉ đi dạo chậm rãi trong

vườn để tiêu thực.

Hai ngày trước chính là Tết Trung Thu. Mỗi khi đến ngày lễ, hai vị phụ thân đều

sẽ viết thư cho y. Thư giờ hẳn đã được đưa đến hoàng cung, đáng tiếc y không

nhìn thấy được.

Ngu Chỉ khẽ thở dài.

Y nhớ họ.

Đặc biệt là lúc này bụng y lớn, trong lòng hoảng loạn, càng hy vọng họ có thể ở

bên cạnh bầu bạn với y.

Nhưng. Y lại không hy vọng họ tới. Y không muốn nhìn thấy bộ dạng thất

vọng của họ.

Lên giường với hoàng đế nước địch, lại còn bị làm bụng to, họ khẳng định rất

tức giận. May mắn, may mắn hắn đã đủ 18 tuổi, nếu không Phụ Quân khẳng

định sẽ nổi trận lôi đình.

Cảm xúc Ngu Chỉ có chút hạ xuống.

Hai người vẫn nên về muộn một chút đi, tốt nhất là chờ tiểu tử sinh ra rồi hãy

về. Y cùng hai chú mèo con cùng làm nũng bán manh với Phụ Quân, cơn giận

của Phụ Quân hẳn sẽ nhỏ đi một chút.

“Tiểu Ngư, em sao vậy?” Lạc Đình Thời thấy Ngu Chỉ bộ dạng khổ sở, lòng thắt

chặt lại. Hắn dừng bước chân cúi người xuống, nhìn thẳng vào đáy mắt Ngu

Chỉ. Sự yếu ớt trong mắt đối phương không sót một ly nào.

Tim hắn đập mạnh một cái.

Lạc Đình Thời nâng mặt Ngu Chỉ lên, nghiêm túc nói: “Nói cho trẫm biết, em vì

sao lại thương tâm như vậy? Chẳng lẽ thai nhi có gì khác thường?”

“Không phải” Ngu Chỉ chớp chớp mắt chậm rãi, duỗi tay ôm lấy Lạc Đình Thời.

Thân mình Lạc Đình Thời cứng đờ, luống cuống tay chân đứng ngốc tại chỗ.

Người trong lòng nhẹ giọng nói: “Để trẫm dựa một lát”

Ngu Chỉ dựa vào ngực Lạc Đình Thời, hơi thở vờn quanh hắn quen thuộc lại

an tâm. Y khép lại hai mắt, gương mặt dán vào ngực nam nhân, ôm chặt lấy

vòng eo cường tráng của đối phương.

“Thình, thình, thình thình thình bang bang…”

Bên tai quanh quẩn tiếng tim đập có lực của người đàn ông. Một lát sau, tiếng

tim đập kia nhanh chóng nối thành một mảng, như là tiếng sét đánh, chấn

động đến tai y run rẩy.

Ngu Chỉ ngẩng đầu, nhìn lên người đàn ông cao lớn như núi trước mắt: “Tim

ngươi đập nhanh thật, ồn quá”

Lạc Đình Thời nhìn thẳng y: “Tim trẫm đập vì Tiểu Ngư”

Bốn phía cực tĩnh, tiếng tim đập kịch liệt tràn ngập toàn bộ thính giác Ngu Chỉ,

ánh mắt hai người giao triền trong không trung.

Một lát sau, Ngu Chỉ phản ứng lại, nhất thời nhảy ra khỏi vòng tay nam nhân,

sờ sờ cánh tay nổi da gà, bực bội nói: “Không được nói loại lời này”

Lạc Đình Thời: “Được, trẫm không nói”

Ngu Chỉ nghi hoặc quét mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Ngoan ngoãn như

vậy? Hôm nay đổi tính à”

Ánh mắt Lạc Đình Thời sâu thẳm: “Em buồn bực trong lòng, ta lại không cách

nào gỡ bỏ nỗi sầu của em, có thể làm được chỉ có không chọc ngươi sinh khí

nữa”

Ngón tay trong tay áo Ngu Chỉ khẽ nhúc nhích, xoay người rời đi: “Trẫm mệt

mỏi, cần về phòng nghỉ ngơi”

Lạc Đình Thời bước nhanh tiến lên, ôm lấy eo Ngu Chỉ.

Bóng dáng hai người dần biến mất trong lối đi nhỏ thoang thoảng hương thơm.

Ngu Chỉ ngủ say.

Lạc Đình Thời nhìn khuôn mặt đang ngủ yên tĩnh trong lòng, đột nhiên trầm

mặt xuống.

Những ngày gần đây, thái độ Ngu Chỉ hòa hoãn hơn rất nhiều. Trên mặt tuy vẫn

là bộ dạng tự phụ lãnh đạm, nhưng sẽ nhân lúc hắn không chú ý mà dính lấy

hắn, vô ý thức làm nũng với hắn.

Hắn vốn tưởng rằng đây là Ngu Chỉ sinh ra hảo cảm với hắn, trong lòng đang

âm thầm vui mừng.

Nào ngờ, một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu.

Thì ra ai cũng có thể, đổi lại bất kỳ nam nhân nào khác, Ngu Chỉ cũng sẽ đối

đãi như vậy với hắn.

Hắn Lạc Đình Thời cũng chẳng có gì đặc biệt.

Hoa Hải Đường

Mọi thứ đều là không vui mừng.

Trong mắt Lạc Đình Thời âm u nặng nề, đôi mắt đen nhánh từng tấc liếm qua

người trong lòng, gần như muốn nuốt chửng Ngu Chỉ.

Khóa chặt y, có được y, chiếm hữu y.

Những chữ trên lá thư kia không ngừng lặp lại trong đầu Lạc Đình Thời. Ánh

mắt Lạc Đình Thời nhuốm máu, con dã thú dưới đáy lòng gào thét muốn thoát

khỏi nhà giam.

“Ngô” Người trong lòng bỗng nhiên hơi nhíu mày, giọng nói mang theo buồn

ngủ mông lung xé rách màn sương mờ, chui vào tai Lạc Đình Thời: “Lạc Đình

Thời, đứa bé lại đá trẫm, ngươi mau sờ sờ”

Lòng Lạc Đình Thời đột nhiên chấn động, bàn tay lớn theo bản năng luồn vào

trong y phục, xoa bụng Ngu Chỉ.

Một dao động cực nhẹ cách lớp bụng ấm áp truyền vào đầu ngón tay Lạc

Đình Thời, như bị một con cá nhỏ khẽ đâm. Đầu ngón tay Lạc Đình Thời run

lên, đột nhiên vùi đầu vào cổ người trong lòng, ôm chặt lấy y.

Lòng bàn tay không còn rung động nữa. Bàn tay Lạc Đình Thời dừng lại trên

cái bụng nhô cao của Ngu Chỉ, trong lòng hiếm thấy mà dao động không

ngừng.

Hắn có nên đồng ý lời can gián của Hà Lão không?

Mới vừa rồi, khi Lạc Đình Thời đi đến nha môn, Thịnh Quốc đã gửi tới một

phong thư của Hà Lão.

Hà Lão đã tốn không ít công sức để hắn bước lên ngôi vị Hoàng đế. Lạc Đình

Thời luôn luôn kính trọng Hà Lão, lập tức bóc thư ra đọc.

Trong thư viết:

“Bệ hạ, lão phu nghe Trử Tuy nói ngài lúc trước tìm sai người, người thương

của ngài là vị tiểu hoàng đế Du Quốc kia, cho nên ngài đã hạ lệnh lui binh. Bệ

hạ hồ đồ, hắn là quân chủ Du Quốc, cho dù ngài lui binh cũng vô pháp có được

hắn. Kế hoạch hiện giờ, chỉ có bắt lấy Du Quốc, ngài mới có thể khóa hắn vào

hậu cung, có được hắn, chiếm hữu hắn. Hiện giờ, hắn cùng ngài cùng tồn tại ở

Cổ Huyện, Thái Thượng Hoàng Du Quốc lại không thấy tung tích, đây chính là

thời cơ tốt để tấn công Du Quốc. Thịnh quân nhân lúc Du Quốc chưa chuẩn bị

vòng qua Hoàng Vân Quan từ phía Bắc đánh xuống, nhất định có thể một lần

là bắt được vài thành. Đợi Du Quốc bị công phá, đến lúc đó ngài đó là Thiên hạ

chi chủ, tiểu hoàng đế Du Quốc kia tự nhiên cũng là của ngài”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.