Một ngày không có việc gì, tới rồi buổi tối, Lạc Đình Thời đi theo phía sau Ngu
Chỉ bước vào phòng ngủ.
Hôm nay sau giờ ngọ, Ngu Chỉ ngủ một canh giờ, lúc này tinh thần rất đủ, ngủ
không được. Y đơn giản rủ Lạc Đình Thời đánh cờ cùng y.
Cờ phong Lạc Đình Thời như con người hắn, tàn nhẫn vô cùng, từng bước ép
Ngu Chỉ vào tuyệt cảnh. Mắt thấy Lạc Đình Thời sắp đại thắng, Ngu Chỉ đi một
nước cờ, thế cục nháy mắt đảo ngược.
Cuối cùng, Ngu Chỉ thắng.
Lạc Đình Thời chắp tay cười nói: “Bệ hạ cờ tài cao siêu, trẫm bội phục”
Ngu Chỉ nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, giờ không còn sớm. Y ném quân cờ
xuống, chậm chạp bò lên giường.
Lạc Đình Thời dán sát y lên theo. Bàn tay lớn nắm lấy eo y, ôm y vào lòng với
tư thái chiếm hữu tuyệt đối.
Thân hình Lạc Đình Thời cao lớn, như một dãy núi nguy nga, Ngu Chỉ trước mặt
hắn có vẻ đặc biệt nhỏ bé. Khi nam nhân ôm chặt y từ phía sau, cả người y bị
nuốt chửng hoàn toàn. Cánh tay cơ bắp cuồn cuộn vắt ngang trước ngực y. Y
giống như bị khóa trong một chiếc lồng giam khổng lồ, khó lòng thoát ra.
Ngu Chỉ giãy giụa biên độ nhỏ một chút, lại dẫn đến da thịt hai người va chạm,
kích khởi một trận rùng mình.
“Bệ hạ” Giọng nói của nam nhân phía sau nóng đến mức gần như muốn làm
tan chảy y.
Chuyện sắp xảy ra, hai người trong lòng đều rõ.
Chẳng qua.
Ngu Chỉ không biết mình có thể vượt qua rào cản tâm lý kia không.
Đêm qua ở nhà Lý Đại Ngưu, hai người vẫn chưa thật sự hoan ái. Thứ nhất đó
là nhà người khác, thứ hai y chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Lần đầu tiên để lại bóng ma tâm lý quá lớn cho y.
Nam nhân này không phải người bình thường có thể chịu nổi.
Đang suy nghĩ, nam nhân phía sau bỗng nhiên ngậm lấy thịt cổ y, răng nanh
nhẹ nhàng mài, thân mình Ngu Chỉ khẽ run.
Y lại bắt đầu khao khát Lạc Đình Thời.
Đầu ngón tay Ngu Chỉ nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay lớn đang ngang eo y.
Lạc Đình Thời hiểu ý, dọc theo cổ non mịn hôn một đường đến phía trước, há
miệng dùng sức liếm lên chỗ nhô ra ở cổ họng Ngu Chỉ.
Yết hầu quá mức yếu ớt, lại quá mức nguy hiểm. Bị lưỡi thô ráp hung hăng
liếm qua, Ngu Chỉ thút thít một chút, không tự chủ được hô: “Lạc Đình Thời”
Đôi mắt Lạc Đình Thời trầm xuống, sâu hơn mà ôm người vào lòng, môi răng đi
hướng lên trên, khẽ cắn cằm Ngu Chỉ: “Kêu thêm một tiếng”
“Lạc Đình Thời” Giọng Ngu Chỉ dồn dập vài phần.
Lạc Đình Thời cười thấp, nắm cằm Ngu Chỉ cúi đầu phủ lên. Đây là một nụ hôn
cực kỳ ôn nhu, môi mỏng người đàn ông nhẹ nhàng áp lên y, ôn nhu mút lấy
trên môi y.
Nhưng đối với Ngu Chỉ mà nói, không khác gì gãi không đúng chỗ ngứa.
Hắn muốn người đàn ông thô bạo một chút.
Ngu Chỉ chủ động há miệng, đầu lưỡi lướt một vòng trên môi Lạc Đình Thời. Đi
đến một chỗ lõm xuống, đầu lưỡi hắn hơi cứng lại, nhẹ nhàng liếm liếm chỗ
đó.
“Còn đau không?” Hắn hỏi mơ hồ không rõ.
Lạc Đình Thời trong lòng bỗng dưng mềm nhũn, lòng bàn tay mơn trớn vành
tai nóng lên của người trong lòng, cười nhẹ: “Bệ hạ hôn trẫm một cái, liền
không đau”
“. Xứng đáng, đau chết ngươi!”
Ngu Chỉ rời khỏi môi Lạc Đình Thời, nhấc mí mắt trừng mắt hắn.
Y có một đôi mắt mèo nhỏ, phần trước tròn trịa, tự mang một loại sức hấp dẫn
khiến người khác yêu thích, trừng mắt nhìn cũng không có quá lớn uy thế.
Chưa kể y lúc này vẫn trong bộ dạng này…
dich/chuong-23-nu-honhtml]
Hai tròng mắt chứa đựng hơi nước nồng đậm, sóng gió mãnh liệt trong hồ mắt,
dục niệm không giấu được róc rách chảy ra, đuôi mắt bị nhuộm thành một
mảng màu đỏ.
Trừng hắn cũng phảng phất là đang quyến rũ hắn.
Lạc Đình Thời khẽ cười một tiếng, bàn tay vuốt ve bụng bầu của người trong
lòng: “Trẫm đã sẵn sàng ra trận, khoác áo giáp đợi sẵn, không biết Bệ hạ khi
nào nguyện ý mở then cửa nghênh trẫm đi vào?”
Hoa Hải Đường
“Lạc Đình Thời!” Ngu Chỉ xù lông: “Không được nói loại lời này trước mặt con
của trẫm”
“Bệ hạ, em đây là đang lừa mình dối người sao?” Lạc Đình Thời đột nhiên tiến
sát Ngu Chỉ, cắn lên môi y. Bàn tay dọc theo eo Ngu Chỉ trượt xuống, giọng
nói khẽ khàng trong đêm tối nghe tới đặc biệt ái muội: “Việc em ta đã làm
không thể so với lời này dâm uế hơn sao?”
Ngu Chỉ: “”
Nói rất có lý, y không thể phản bác, nhưng mà.
Ngu Chỉ lạnh lùng trừng mắt: “Ngươi dám không nghe lời trẫm?”
Lạc Đình Thời: “Lời Bệ hạ nói tự nhiên phải nghe. Lý Đại ca nói rất có lý, thân là
nam nhân của em, trẫm nên sủng em thương em, mọi chuyện đều lấy ngươi
làm đầu”
Ngu Chỉ: “Ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu! Ai cho phép ngươi trước mặt bọn
họ thừa nhận trẫm là phu thê” Giọng Ngu Chỉ nhỏ dần, hai chữ kia y không
nói nên lời.
Lạc Đình Thời: “Nếu không muốn giải thích thế nào? Nói em ta không hề có
quan hệ, kẻ ngốc cũng sẽ không tin. Nếu không thừa nhận em ta là phu thê,
vậy đứa bé trong bụng em chẳng phải sẽ thành con hoang ư?”
Ngu Chỉ nhất thời cau mày: “Con trẫm mới không phải con hoang”
Lạc Đình Thời: “Không sai, bởi vậy Bệ hạ còn cần phải cho đứa nhỏ này một
danh phận mới phải, nếu không nhất định sẽ có lời đồn đãi vớ vẩn”
Ngu Chỉ kinh ngạc nhìn Lạc Đình Thời một cái, như thể nghe thấy chuyện cười,
“Cần gì phải phiền phức như thế? Chỉ cần nói cho bọn họ, trẫm bỏ cha lấy con
là được”
“Bỏ cha lấy con?”
“A, một câu bỏ cha lấy con thật hay”
Lạc Đình Thời cười âm trầm, cúi người xuống không nói thêm lời nào.
Ngày hôm sau, Trương thái y theo lệ đến thỉnh mạch cho hoàng đế.
Trương thái y cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Hai ngày này, thân thể Bệ hạ tốt lên rất nhiều, dường như đã được tinh khí thân
phụ đứa bé an ủi. Nhưng ông nhìn Bệ hạ vẫn chưa cùng Lạc Đình Thời hoan ái,
thật là lạ lùng.
Trương thái y lần đầu tiên hoài nghi đôi mắt của mình.
Ông tỉ mỉ nhìn đi nhìn lại tiểu hoàng đế từ trên xuống dưới, vẫn cảm thấy họ
chưa làm.
Ngu Chỉ bị ánh mắt Trương thái y nhìn đến phát run.
“Bệ hạ, thần có một chuyện muốn thỉnh giáo ngài” Trương thái y đầy mặt
nghiêm túc.
Ngu Chỉ lập tức cho người trong phòng lui ra hết, ngồi nghiêm chỉnh, hỏi dò:
“Thân mình trẫm làm sao vậy?”
Trương thái y xua tay: “Hai ngày này Bệ hạ khí huyết dồi dào, thân thể cường
tráng, hắn tẩm bổ ngài rất tốt. Chỉ là thần có một chuyện không rõ, các ngài
vẫn chưa cùng phòng, vì sao”
Ngu Chỉ không ngờ Trương thái y lại hỏi chuyện trong phòng, tức khắc đỏ bừng
mặt.
..
Ngu Chỉ vốn luôn sầu muộn vì chuyện đó, cho đến đêm hôm trước, Lạc Đình
Thời hầu hạ y xong thì đi giải quyết cho chính mình.
Tiếng rên rỉ của nam nhân cùng tiếng sấm sét truyền đến. Khoảnh khắc đó,
Ngu Chỉ nghĩ ra một biện pháp tuyệt diệu.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, y đã kéo nam nhân đến bên cạnh mình.