Thói quen quả là một điều đáng sợ.
Ngu Chỉ quen với việc hàng đêm được Lạc Đình Thời ôm vào lòng yên giấc,
quen với việc ngày ngày tỉnh lại đều thấy khuôn mặt tuấn tú kia, quen Lạc Đình
Thời bận rộn trước sau hầu hạ y dùng bữa rửa mặt, quen.
Có quá nhiều thói quen.
Ngu Chỉ bỗng nhiên kinh ngạc nhận ra, hóa ra Lạc Đình Thời đã vô thanh vô
tức xâm chiếm mọi ngóc ngách xung quanh y.
Mỗi góc trong phòng đều có dấu vết họ lưu lại.
Ánh mắt nhìn qua, đâu đâu cũng là bóng dáng người nọ.
Từ khi Lạc Đình Thời đi rồi, y luôn vô cớ nhớ đến hắn. Hồi ức quá khứ càng
thêm rõ ràng trong đầu, những việc nhỏ nhặt chưa từng để ý cũng lặng lẽ từ
sâu thẳm ký ức chui ra.
Y ngủ không được tốt, ban đêm dễ đạp chăn. Lạc Đình Thời luôn ôm chặt y vào
lòng, ép góc chăn kín mít, không cho y chịu nửa phần gió lạnh xâm nhập.
Khi mang thai không thể uống rượu, cũng không nên uống trà. Để khỏi
nhạt miệng, Lạc Đình Thời không biết từ đâu làm ra một loại nước thuốc
chua chua ngọt ngọt cho y uống, vô cùng ngon miệng.
Ngu Chỉ hơi ngồi dậy, thò ra khỏi màn trướng, lấy chiếc bình nước thuốc
chua ngọt đặt trên bàn nhỏ bên cạnh.
Vị chua ngọt tràn ngập đầu lưỡi, y càng thêm nhớ Lạc Đình Thời kia.
Ngu Chỉ buông ly, thở dài một hơi, vuốt lá bùa trên ngực, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Đồ nam nhân quỷ kế đa đoan”
Lạc Đình Thời đối xử với y thật sự quá tốt.
Là Hoàng thái tử, từ nhỏ y đã được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay. Phụ
hoàng phụ quân cực kỳ sủng ái y, vô luận muốn gì họ đều tìm mọi cách thỏa
mãn hắn. Bởi vậy, y đối với những thủ đoạn lấy lòng thấy nhiều không lạ, tuyệt
đối sẽ không dễ dàng bị lời nói hay việc làm của bất cứ ai làm cảm động.
Nhưng Ngu Chỉ chưa từng nghĩ tới, đời này sẽ có người đối xử với y còn tốt hơn
cả hai vị phụ thân.
Y không chút nghi ngờ, chẳng sợ y muốn ngôi sao ánh trăng trên trời, Lạc Đình
Thời đều sẽ nỗ lực tìm cách hái xuống đưa cho y.
Ngu Chỉ không thể không thừa nhận, chiêu này của Lạc Đình Thời rất hiệu quả.
Hắn đã làm đến cực hạn.
Sẽ không còn ai vượt qua được hắn.
Ai.
Ngu Chỉ quay đầu, ánh mắt dừng lại ở màn trướng quen thuộc phía trên.
Ngày xưa phần lớn là trong lúc lay động, Ngu Chỉ chưa từng nhìn rõ hoa văn
bên trên. Hôm nay nhìn lên, mới phát hiện đó là đồ án hươu hạc và mùa xuân,
bên cạnh đi theo một ít cá bơi.
Cá bơi thật rõ ràng.
Khi y bị làm đau, chúng nó như là sống, bơi qua bơi lại trước mắt y.
Ngu Chỉ mím môi.
Từ khi sinh hạ đứa bé, thân mình y liền không còn bị ảnh hưởng nữa, không
còn những khát vọng kia, tâm tĩnh như nước.
Nhưng nằm trên giường, nơi nhìn đến đều là cảnh vật quen thuộc. Hơi thở mỗi
lần hít vào thở ra dường như còn vương lại dư vị của người nọ. Hô hấp Ngu Chỉ
không khỏi rối loạn vài phần.
Y thở nhẹ một hơi, chôn mặt vào chiếc chăn gấm ấm áp, trong một lúc có chút
lo lắng.
Sau này y còn sẽ động dục nữa không? Y không muốn lại cùng nam nhân
khác.
Hoa Hải Đường
Thôi, cứ đi bước nào hay bước đó vậy.
Tuyết ngừng, ánh vàng chiếu ra từ những đám mây mỏng, chiếu vào những cột
băng dưới hiên, tạo nên ánh sáng trong suốt.
Ngu Chỉ khoác áo lông chồn đứng trước cửa sổ, hít sâu một hơi. Khí lạnh thấm
người xuyên qua phổi, trong cơ thể lộ ra sự lạnh lẽo nhè nhẹ. Y nhắm cửa sổ
lại, cách ly sự lạnh giá bên ngoài.
Y sinh hạ đứa bé đã hơn hai mươi ngày, nhưng vẫn chưa hết cữ. Y không dám
lơ là, bị cảm lạnh liền không tốt.
“Bệ hạ, thần có việc bẩm!” Lục Cảnh gõ cửa cầu kiến.
Ngu Chỉ gom lại quần áo, giương giọng nói: “Vào đi”
Lục Cảnh đẩy cửa mà vào. Ngu Chỉ ngồi ở chiếc ghế bên cửa sổ, ngửa đầu xem
hắn: “Chuyện gì?”
Lục Cảnh bước nhanh đi đến trước mặt Ngu Chỉ, từ trong tay áo móc ra một
phong thư đưa cho hắn: “Bệ hạ, đây là Thịnh Hoàng phái người đưa tới”
“Hừ, hắn viết thư chắc không có lời hay gì đâu” Ngu Chỉ cố gắng áp xuống
khóe môi hơi cong lên, ra vẻ trấn tĩnh mà tiếp nhận giấy viết thư trong tay Lục
Cảnh, nhanh chóng mở ra, đọc lướt qua nội dung thư.
Đọc lướt qua một lần xong, mắt Ngu Chỉ theo chữ cái đầu tiên di lên di xuống,
tỉ mỉ nhìn lại nội dung thư thêm một lần nữa.
Lạc Đình Thời vừa về Thịnh Quốc liền lập tức viết thư cho y. Trong thư viết, Lạc
Đình Thời đã đề xuất việc muốn cùng y thành hôn với triều thần.
“Tuy có nhiều quấy nhiễu, nhưng Tiểu Ngư xin yên tâm, dưới bầu trời này
không có việc gì Trẫm làm không thành”
Ngu Chỉ nhẹ nhàng cười, y gần như có thể tưởng tượng ra thần sắc Lạc Đình
Thời khi nói lời này.
Lạc Đình Thời đem hết thảy chuyện lớn nhỏ xảy ra sau khi hắn trở về Thịnh
Quốc viết lại chi tiết trong thư. Ngu Chỉ hừ nhẹ một tiếng.
Ai thèm xem mấy thứ này.
Trong lòng nghĩ vậy, y lại nhìn đi nhìn lại nửa phần đầu của bức thư hai ba lần,
rồi sau đó đi nhìn phần sau của bức thư.
Phần sau là lời hỏi han ân cần của Lạc Đình Thời, hỏi thăm tình hình của y và
hài tử, cũng giải thích với y, ngày đó không phải hắn đi không từ giã.
Khói mù trong lòng Ngu Chỉ dần tan đi.
dich/chuong-38-tram-yeu-lac-dinh-thoihtml]
Ở đoạn cuối, Lạc Đình Thời viết: “Trẫm nhớ em”
Ánh mắt Ngu Chỉ dừng lại ở mấy chữ đó hồi lâu, lúc này mới thu lại thư, nhét
vào trong lòng ngực.
Mấy ngày tiếp theo, Lạc Đình Thời lại phái người đưa tới mấy phong thư nữa.
Mỗi phong thư, đều viết nhớ y.
Lòng Ngu Chỉ âm thầm vui mừng, đem mỗi phong thư cẩn thận đặt vào chiếc
hộp gỗ nhỏ cất giữ.
Bức thư gửi tới hôm nay, Lạc Đình Thời oán trách Ngu Chỉ vì sao không hồi âm
cho hắn. Ngu Chỉ nâng cằm lên, lầm bầm: “Trẫm mới sẽ không viết thư cho
ngươi”
“Meo ~”
Một tiếng mèo kêu truyền đến. Tiểu Bạch từ cửa sổ nhảy vào phòng, lục đục
chạy đến bên cạnh Ngu Chỉ, cọ cọ trên đùi hắn.
Ngu Chỉ nghe thấy mùi hương của hai đứa nhỏ trên người Tiểu Bạch.
Đã nhiều ngày nay, Tiểu Bạch cũng ở bên chơi cùng Đoàn Đoàn Viên Viên. Mấy
chú mèo nhỏ đùa giỡn nhau ở một chỗ, cái tinh lực đầy người kia ngược lại
tiêu tan không ít.
Ngu Chỉ bế Tiểu Bạch lên đi đến bên sạp, tính toán nghỉ ngơi một lát.
Bên cạnh tiếng ngáy của Tiểu Bạch, mười lăm phút sau, Ngu Chỉ từ từ ngủ
thiếp đi.
Trong đình viện hiu quạnh, Ngu Chỉ thấy một bóng người cao lớn đứng quay
lưng lại với y trong đình. Lòng Ngu Chỉ run lên, bước nhanh tiến lên. Nam nhân
nghe tiếng xoay người, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong mắt Ngu
Chỉ.
“Tiểu Ngư, Trẫm rất nhớ em”
Lạc Đình Thời trước hắn một bước ôm y vào lòng, hai người gắt gao ôm nhau.
Ngu Chỉ ôm lấy eo nam nhân, vô cùng không nỡ mà cọ cọ ngực hắn.
“Ngươi sao lại ở đây?” Ngu Chỉ nhẹ giọng hỏi.
Lạc Đình Thời: “Trẫm nhớ em”
Tim Ngu Chỉ đập mạnh lên, không biết là bởi vì không khí lúc này quá tốt, hay
là đầu y bị tiếng tim đập chấn choáng váng. Ngu Chỉ nghe thấy giọng mình
vang lên.
“Ta cũng nhớ ngươi”
Lạc Đình Thời không dám tin tưởng: “Em nói cái gì?”
Câu nói kia vừa thốt ra, những lời tiếp theo liền dễ dàng hơn nhiều. Ngu Chỉ run
giọng nói: “Mỗi một ngày ngươi đi rồi, ta đều nhớ đến ngươi”
“Ta tưởng rằng là do ảnh hưởng của thời gian mang thai vẫn chưa biến
mất, nhưng cơ thể ta đã không cần ngươi, tâm ta lại vẫn cứ nhớ đến ngươi”
“Lạc Đình Thời, khi nào ngươi mới có thể tới gặp ta?”
Lạc Đình Thời kinh hỉ đan xen, trong lòng chua xót khôn kể, ôm chặt lấy người
trong lòng, truy vấn: “Tiểu Ngư lời này là thật?”
Ngu Chỉ nói: “Điều này còn có thể là giả sao?”
Y nâng cái đầu đang chôn ở ngực Lạc Đình Thời lên, nhìn thẳng vào đáy mắt
Lạc Đình Thời: “Lạc Đình Thời, mấy ngày nay ta ngày ngày đều sống trong giày
vò, ban đầu ta không rõ, hiện giờ mới biết hóa ra đó chính là nỗi khổ tương tư”
Cổ họng Lạc Đình Thời nghẹn lại, giọng nói như bị bông gòn thấm nước bịt kín,
muốn nói gì đó, lại một câu cũng không nói nên lời. Trơ mắt nhìn người trong
lòng bế lấy bàn tay hắn, dán vào chỗ gương mặt mềm mại của mình.
Ngu Chỉ nghiêng đầu vùi vào lòng bàn tay Lạc Đình Thời, ngón út nhẹ nhàng
xoay vài vòng giữa lòng bàn tay mang vết chai mỏng của nam nhân.
Lạc Đình Thời hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ngu Chỉ, không bỏ qua mỗi
hành động của y, hơi thở lại nhẹ lại chậm, sợ quấy rầy y.
Ngu Chỉ nhón mũi chân, câu lấy cổ nam nhân, thấp giọng nói bên tai hắn.
“Lạc Đình Thời, ta hình như cũng yêu ngươi”
Ngu Chỉ bỗng nhiên bừng tỉnh, thẳng tắp đứng dậy.
Y gắt gao nắm chặt quần áo trên ngực, ngực nhanh chóng phập phồng, mồ
hôi rịn ra trán.
Nếu để người khác thấy, chắc chắn sẽ cho rằng hắn gặp phải một giấc mộng
kinh khủng đáng sợ.
Chỉ có Ngu Chỉ tự mình biết…
Đó là một giấc mộng cực kỳ ôn nhu, thậm chí có thể gọi là mộng đẹp.
Thế nhưng, đối với Ngu Chỉ mà nói, nó còn khủng bố hơn cả ác mộng.
Y cư nhiên nhão nhoẹt, bám dính nói muốn Lạc Đình Thời, còn thổ lộ với Lạc
Đình Thời, nhưng căn bản y không thích Lạc Đình Thời.
..
Thôi được, y thừa nhận.
Ngu Chỉ chán nản gục đầu xuống. Giấc mộng này đã chọc thủng tấm màn che
đậy dưới đáy lòng hắn, hắn cuối cùng không thể lừa dối mình nữa.
Y yêu Lạc Đình Thời.
Yêu cái tên nam nhân đáng giận này.
Ngu Chỉ trầm mặc rất lâu, chậm rãi đứng dậy xuống giường, bước chân nặng
nề chậm rãi đi đến sau án thư.
Ánh nắng vàng óng dừng lại trong nghiên mực màu đen. Hắn đổ vào một chút
nước sạch, từ trong hộp lấy ra thỏi mực nhẹ nhàng mài.
Mực nước dần dần lan ra.
Hai mắt Ngu Chỉ mê mang, suy nghĩ y giờ phút này đã hoàn toàn trống rỗng,
mọi hành động đều dựa vào bản năng.
Y từ trên giá sách lấy ra một tờ giấy viết thư, nhặt lấy bút lông chấm mực, kéo
ống tay áo phải lên, đề bút viết.
“Trẫm cũng nhớ quân, mong quân sớm về”