Trẫm Mang Thai Con Của Hoàng Đế Nước Địch

Chương 39: Không cho phép ai làm tổn thương Ngu Chỉ



Sẵn sàng

Công việc triều chính tồn đọng quá nhiều, Lạc Đình Thời đã nhiều ngày bận

đến mức chân không chạm đất, còn phải dành thời gian ứng phó với những

triều thần tiến đến khuyên can hắn.

Lúc này hắn thực sự không chịu nổi, buông tấu chương trong tay, lấy tay đỡ

trán, nhẹ nhàng khép lại mí mắt.

Có lẽ là ngày nghĩ quá nhiều, đêm sẽ nằm mơ, hắn cư nhiên mơ thấy Ngu Chỉ.

Trong mộng, Ngu Chỉ thân hình thon dài, vòng eo tinh tế, không hề mang bụng

bầu. Đây vẫn là lần đầu Lạc Đình Thời thấy Ngu Chỉ trong bộ dạng như vậy.

Sắc mặt hắn hồng nhuận, da thịt sáng trong, khí sắc thoạt nhìn cũng rất tốt.

Nhưng Lạc Đình Thời dưới túi da tươi đẹp này, lại thấy được sự ảm đạm và cô

tịch.

Nhìn thấy bóng dáng hắn, hai tròng mắt Ngu Chỉ sáng ngời, chạy chậm tiến

lên. Đôi mắt hơi tròn kia mang sự vui mừng và tưởng niệm mà hắn chưa từng

thấy.

Khoảnh khắc hai người ôm nhau thật chặt, toàn bộ thiên địa tựa hồ đều trống

trải.

Quả nhiên là mộng.

Nếu không sao hắn lại nghe thấy Ngu Chỉ nói muốn hắn.

Lại còn nói yêu hắn.

Mộng đẹp dễ tan, không đợi Lạc Đình Thời kịp thưởng thức lời tương tư của

người trong mộng, hắn liền chợt tỉnh giấc.

Trước mắt đại điện cao ngạo trống vắng, nhóm nội thị đều liễm mi cúi đầu nín

thở chờ đợi. Hương lạnh nhàn nhạt tỏa ra từ miệng thú đồng, cuốn theo gió

lạnh xộc vào chóp mũi.

Lạnh lẽo, chua xót.

Lạc Đình Thời xoa xoa giữa hai đầu mày.

Không thể tránh né mà lại nhớ tới ba cha con kia. Hài tử có nhiều người chăm

sóc như vậy, sẽ không có gì trở ngại. Nhưng Ngu Chỉ nếu thật sự như trong

mộng, hắn lại có chút lo lắng.

Mặc dù điều hắn mong muốn cả đời chính là làm Ngu Chỉ yêu hắn, nhớ hắn,

nghĩ hắn, vì hắn mà mắc nỗi khổ tương tư.

Nhưng thật sự thấy Ngu Chỉ tưởng niệm hắn, hắn lại luyến tiếc.

Lạc Đình Thời than nhẹ một tiếng, từ trong lòng móc ra mặt dây chuyền đá

hình mèo con.

Đây là chiếc Ngu Chỉ đã tặng hắn, lần đầu tiên hắn và Ngu Chỉ gặp nhau lúc

nhỏ.

Lạc Đình Thời sờ sờ đầu mèo con, ngón tay hơi lạnh lướt qua đôi mắt tròn xoe

của mèo con. Nhìn kỹ, mới phát hiện hóa ra chú mèo con trong mặt dây

chuyền này lại chính là bản thân Ngu Chỉ.

Thì ra lần đầu gặp nhau, Ngu Chỉ đã đem chính mình tặng cho hắn.

Hắn lại không biết trân trọng.

Nếu năm đó hắn đối xử với Ngu Chỉ tốt một chút, sau đêm đó, Ngu Chỉ có lẽ đã

không chạy trốn, bọn họ cũng sẽ không có nhiều khúc mắc như vậy.

Ánh mắt Lạc Đình Thời trống rỗng, nhìn chăm chú mặt dây chuyền đá hình

mèo con đang cười tủm tỉm kia. Sau một lúc lâu, hắn cẩn thận thu mặt dây

chuyền mèo con vào trong lòng, cầm lấy ngự bút tiếp tục xử lý triều chính.

Việc đã đến nước này, hối hận cũng vô ích. Kế hoạch hiện giờ là sớm ngày giải

quyết việc của Thịnh Quốc, tiến đến tìm y.

Lạc Đình Thời bút pháp linh hoạt, đang giận mắng một quan viên ăn không

ngồi rồi, nội thị ngoài điện bỗng nhiên tiến đến bẩm báo: “Bệ hạ, Hà Lão cầu

kiến”

“Tuyên”

Lạc Đình Thời đôi mắt vừa nhấc, gác xuống ngự bút trong tay, tự mình đứng

dậy tiến đến đón chào.

Một vị lão nhân râu tóc bạc trắng bước vào điện, tuổi tác tuy lớn lại không hiện

nửa phần lão thái, tinh thần quắc thước, đi đứng như gió, một đôi mắt hổ bắn

ra ánh quang sắc bén.

“Lão thần gặp qua Bệ hạ” Hà Lão chắp tay hành lễ.

Lạc Đình Thời vội vàng đỡ lấy ông ta, phân phó người hầu: “Dọn chỗ cho Hà

Lão”

Hà Lão đi thẳng vào vấn đề: “Bệ hạ suy xét đến đâu rồi? Vẫn là khăng khăng

muốn cùng vị tiểu hoàng đế Du Quốc kia thành hôn?”

Lạc Đình Thời cũng không cùng ông ta đi vòng vo, gọn gàng dứt khoát nói:

“Đúng vậy”

Bốn mắt nhìn nhau, khí lạnh xung quanh hai người nháy mắt ngưng lại thành

thực chất. Hơi lạnh theo hô hấp rót vào trong bụng. Trong cái lạnh giá của

mùa đông này, các nội thị bốn phía lại toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, không

dám thở mạnh, hai tay nắm chặt áp vào bắp đùi, nhìn thẳng vào phiến đá đen

phía trước.

“Bệ hạ lúc trước đã nói với lão thần như thế nào? Dã tâm của ngài đâu, khát

vọng của ngài đâu? Vì một tên hoàng đế nước địch, ngài ngay cả giang sơn

cũng từ bỏ. Sớm biết như thế, lão thần hà tất phải đỡ ngài lên ngôi!”

Tiếng mắng giận dữ lảnh lót nện xuống trên đại điện, kích khởi từng trận tiếng

vang.

“Tâm ý Bệ hạ đã quyết, muốn mỹ nhân không cần giang sơn, lão thần tự không

còn gì để nói, xin cáo lui”

Lạc Đình Thời chưa hề ngăn cản, nhìn chằm chằm bóng dáng hắn rời đi, ánh

mắt phát lạnh.

“Người đâu!”

Ám vệ lập tức hiện thân, quỳ sát đất hành lễ: “Bệ hạ có gì phân phó?”

Lạc Đình Thời khuôn mặt lãnh đạm: “Canh chừng Hà Lão, nếu có dị động lập

tức tróc nã. Những người khác tại chỗ tru sát”

“Vâng!” Ám vệ nhanh chóng lui ra, đuổi theo Hà Lão.

Ba ngày sau.

Ám vệ bước nhanh đi vào trong điện, cúi người hướng Lạc Đình Thời bẩm báo:

“Bệ hạ, Hà Lão đã cúi đầu nhận tội, những đệ tử bỏ mạng được hắn phái đi Du

Quốc đều đã bị chúng thần tru sát”

Lạc Đình Thời phất tay áo trở lại ngự tọa, cằm căng chặt, đáy mắt lạnh lẽo

cuồn cuộn sự căm giận ngút trời.

Ngày hôm đó, hắn không bỏ qua sát ý lóe lên trong mắt Hà Lão khi hắn xoay

người.

dich/chuong-39-khong-cho-phep-ai-lam-ton-thuong-ngu-chihtml]

Khoảnh khắc đó, hắn liền biết Hà Lão muốn giếc Ngu Chỉ.

Hắn quyết không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Ngu Chỉ, cho dù người đó

là nửa ân sư của hắn.

Lạc Đình Thời lạnh giọng hạ lệnh: “Đem Hà Lão nhốt ở trong phủ nghiêm thêm

canh giữ, không có sự cho phép của trẫm, không được bước ra khỏi cửa phủ

nửa bước, bất cứ ai cũng không được tiến đến gặp ông ta”

“Vâng”

Ám vệ xoay người đi truyền lệnh. Khi vượt qua ngưỡng cửa cao lớn, hắn cùng

một vị quan viên áo phi y lướt qua nhau. Ám vệ nghiêng đầu nhìn thoáng qua,

hắn nhận ra người nọ. Người này là đại thần phụ trách liên lạc với mật thám

đóng giữ ở Du Quốc.

Nhìn bóng dáng người nọ, ám vệ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Có lẽ, cơ hội đã xuất hiện.

Lạc Đình Thời nghe thấy người nọ tới bẩm báo, nhất thời đứng dậy, vui mừng

khôn xiết: “Ngươi nói, Hoàng đế Du Quốc gửi thư cho trẫm?”

Người nọ vội vàng móc ra giấy viết thư trong tay áo, khom người đưa cho Lạc

Đình Thời.

Lạc Đình Thời nhận lấy vừa nhìn, cư nhiên là hai phong thư.

Hắn vui vô cùng.

Vội vàng mở phong thư phía trên, bức thư này rất đơn giản, chỉ một câu ngắn

ngủn, không đến mười chữ.

“Trẫm cũng nhớ quân, mong quân sớm về”

Trong phút chốc, niềm vui sướng ngập trời bao phủ Lạc Đình Thời, lửa giận

trong lòng bị dập tắt không còn sót lại một mảnh, chỉ còn sự ấm áp không

đếm xuể dâng trào trong ngực.

Lần đầu tiên, Ngu Chỉ minh xác nói cho hắn, y tưởng niệm hắn.

Lạc Đình Thời nhanh chóng mở ra bức thư thứ hai, đây là một phong thư rất

dài.

Đọc xong, Lạc Đình Thời ngã ngồi trên ngự tọa, thần sắc hoảng hốt, lẩm bẩm

tự nói: “Ta thế mà lại được y đối đãi như thế”

Ánh dương ấm áp ngày đông xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, Ngu

Chỉ đón ánh sáng, ngồi trước bàn cho tiểu miêu ăn.

Diệp Khương bế lên chú mèo nhỏ khác đã ăn uống no đủ, vuốt lông từ lưng nó

xuống, nhìn Ngu Chỉ một cái: “Nghe nói con đã viết cho Lạc Đình Thời hai

phong thư?”

Ngu Chỉ gật đầu.

“Có thể nói cho ta biết, trong thư con viết gì không?”

“Điều này” Mắt tròn Ngu Chỉ khẽ nhếch, ngượng ngùng rũ mắt xuống, lắp bắp

nói: “Cũng không viết gì cả”

Diệp Khương cười: “Tiểu Ngư đang viết thư tình cho hắn phải không”

Ngu Chỉ xấu hổ nói: “Phụ Quân…”

“Viết thư tình cho người mình yêu có gì mà phải ngượng” Diệp Khương nhìn bộ

dạng thẹn thùng của nhi tử, đôi mắt cười cong cong, lại nói: “Phong thư còn lại

không phải thư tình đúng không”

Ngu Chỉ lén nhìn Diệp Khương một cái, do dự nói: “Con nói ra, người và Phụ

Hoàng đừng giận nha”

Diệp Khương: “Vậy phải xem con viết gì đã”

Ngu Chỉ không dám nhìn Diệp Khương, chột dạ nói: “Con nói với Lạc Đình Thời,

con không cần hắn dùng giang sơn làm sính lễ. Nếu hắn thật sự muốn cùng

con thành hôn, chi bằng thuyết phục đại thần đồng ý Du Thịnh hai nước hợp

làm một, con cùng hắn cộng trị thiên hạ. Tóm lại, chủ nhân giang sơn đời kế

tiếp là con của chúng con, sẽ không có gì hậu hoạn, cũng không cần phải lo

lắng vì chuyện đó”

Diệp Khương gật đầu: “Quả thực là một chủ ý không tồi”

Ngu Chỉ: “Điều này vốn là cơ hội tốt để thôn tính Thịnh Quốc, con chưa cùng

hai người thương nghị đã tự mình làm chủ quyết định, hai người không trách

con sao?”

Diệp Khương: “Lấy giang sơn làm sính lễ, nghe thì rất lãng mạn, nhưng thực tế

thao tác vô cùng khó khăn. Hành động này của Lạc Đình Thời tất sẽ kích động

sự phẫn nộ của dân chúng. Cho dù hắn dùng thủ đoạn tàn bạo trấn áp, nhưng

luôn có người không sợ chết, ngày sau tất sẽ gây ra vô số mầm họa. Việc Du

Thịnh sáp nhập, bá tánh thiên hạ càng dễ dàng tiếp nhận, phiền phức sẽ ít đi

rất nhiều, hai ta trách con làm gì”

Ngu Chỉ mỉm cười: “Hai người đối với con là tốt nhất!”

Diệp Khương: “Nếu thiên hạ thật sự vì thế mà thống nhất, vậy hai con chính là

khai quốc hoàng đế, trong sử sách đời sau nhất định sẽ có một nét bút về các

con”

Ngu Chỉ gãi gãi đầu: “Con không để bụng chuyện lưu danh sử sách gì đâu, bá

tánh sống tốt là được”

Diệp Khương không nhịn được thò người ra ôm lấy Ngu Chỉ, xoa loạn tóc hắn:

“Thật là bảo bối ngoan của ba ba, không uổng công ta từ nhỏ dạy con phải lấy

người làm gốc”

“Ai u, tóc rối rồi, Phụ Quân!”

Tiếng cười đùa của hai cha con xuyên qua cánh cửa gỗ, truyền đến tai nam

nhân dưới hành lang. Ngu Hoành nghiêng đầu cách cửa sổ kính mờ nhìn hai

người trong phòng, ánh mắt ưng thoáng qua vài tia ý cười.

Ngu Hoành đẩy cửa mà vào, hai cha con đồng thời quay đầu lại nhìn hắn.

Ngu Hoành bước đến, bàn tay ấn lên vai Diệp Khương: “Cười cái gì vậy? Vui vẻ

như thế”

Diệp Khương hứng thú bừng bừng kéo Ngu Hoành: “Mau, chúng ta cùng nhau

nghĩ một cái quốc hiệu mới”

Hoa Hải Đường

Ngu Hoành: “Quốc hiệu cần phải thương nghị với triều thần, cùng nhau quyết

định”

“À!” Diệp Khương thất vọng há to miệng.

Ngu Hoành: “Em có thể nghĩ trước, nếu thích hợp nói, triều thần cũng sẽ không

có ý kiến gì”

Diệp Khương: “Tốt quá rồi!”

Ánh nắng ấm áp, thân ảnh hai vị phụ thân được mạ lên một tầng ánh vàng.

Ngu Chỉ nhìn bộ dạng ân ái của họ, mày mắt cong cong.

Lúc này, y dường như không còn thấy mất mát nữa.

Y biết, trong tương lai không xa, cũng sẽ có một người tiến đến bầu bạn cùng

y.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.