Lý Chấn Lương và Lưu Hạo Nhiên đưa mắt nhìn nhau.
Trời ạ, hôm nay Đội trưởng Ứng nói nhiều thế! Chắc bị kích động mạnh rồi.
Khương Lăng hỏi tiếp:
“Ngọc Hoa còn thích gì nữa?”
Ứng Tùng Mậu ngẫm nghĩ:
“Con bé thích khiêu vũ. Tuy không nghe được nhạc nhưng con bé cảm nhận
giai điệu qua sự rung động của sàn nhà. Lúc nhảy múa, cả người con bé như
tỏa sáng vậy, chỉ là bây giờ”
Khương Lăng hiểu Ứng Tùng Mậu đang nghĩ gì. Trong lời kể của anh, Ứng Ngọc
Hoa là một cô gái yêu đời, lạc quan. Dù khiếm khuyết nhưng nhờ tình yêu của
gia đình, cuộc sống cô bé vẫn tràn ngập ánh sáng. Cô yêu hoa, yêu khiêu vũ,
thiện lương và đáng yêu.
Nhưng liệu có khả năng người mà Ứng Tùng Mậu biết chưa phải là con người
thật của Ứng Ngọc Hoa?
Thế giới của cô bé có lẽ không chỉ có nắng ấm mà còn có giông bão và mây
mù. Ai dám vỗ ngực nói lòng mình chỉ có yêu thương mà không oán hận?
Đến cả Khương Lăng cũng từng nguyền rủa cha mẹ đã bỏ rơi mình, từng gạch
chéo tên những tên tội phạm khó ưa trong đêm tối để hả giận.
Muốn giúp Ứng Ngọc Hoa, cô buộc phải thâm nhập vào thế giới nội tâm của cô
bé.
Khương Lăng nói:
“Chúng tôi đã chuẩn bị xong, giờ lên nói chuyện với Ngọc Hoa nhé”
Ứng Tùng Mậu nhìn ba người đứng sau Khương Lăng:
“Người. có đông quá không?”
Khương Lăng xua tay:
“Yên tâm, chỉ có tôi và Lương Tử vào thôi. Hạo Nhiên và Đại Vĩ đứng ngoài
canh gác”
Lý Chấn Lương phụ trách phân biệt thật giả qua nét chữ, còn Khương Lăng sẽ
tùy cơ ứng biến đặt câu hỏi. Lý Chấn Lương hôm qua đã gặp mặt Ngọc Hoa,
nên hôm nay phối hợp vẫn là hợp lý nhất. Còn Lưu Hạo Nhiên và Chu Vĩ rất
nhiệt tình, cô mang theo để họ cảm thấy mình là một phần quan trọng của
nhóm.
Ứng Tùng Mậu gật đầu, trả bó hoa cho Khương Lăng rồi dẫn họ vào phòng
303.
Thấy Ứng Ngọc Hoa nằm trên giường, tóc tết hai bím gọn gàng, và mẹ anh –
bà Dương Tố Nga – ngồi bên cạnh với nụ cười gượng gạo, Khương Lăng hiểu
tại sao Ứng Tùng Mậu lại đợi dưới lầu. Chuyện vệ sinh cá nhân buổi sáng của
con gái, đàn ông con trai đúng là không tiện ở lại.
Thấy Khương Lăng và Lý Chấn Lương ôm hoa bước vào, bà Dương đứng dậy,
giọng ôn tồn:
“Tiểu Lý, Tiểu Khương, hai cháu đến rồi à”
Khương Lăng đặt bó hoa lớn lên tủ đầu giường. Bó hoa được gói bằng giấy
bóng kính màu hồng, buộc nơ vàng óng, rực rỡ và tươi sáng, làm cả căn phòng
bừng lên sức sống. Ứng Ngọc Hoa nghiêng đầu nhìn những bông hoa đang nở
rộ, ánh mắt sáng hơn thường ngày.
Ứng Tùng Mậu nói nhỏ vài câu với mẹ. Bà Dương gật đầu liên tục:
“Được, được, cảm ơn các đồng nghiệp của con nhé. Mẹ đi nói với bác sĩ để họ
không làm phiền trong lúc này”
Phòng bệnh hai giường nhưng hiện chỉ có mình Ứng Ngọc Hoa nằm. Giường
bệnh kê sát cửa sổ, gió nhẹ lay động rèm cửa xanh nhạt, khung cảnh rất đỗi
bình yên. Bà Dương khẽ kéo rèm lại, gật đầu chào Khương Lăng và Lý Chấn
Lương rồi ra ngoài.
Ứng Tùng Mậu đứng bên giường, dùng thủ ngữ giao lưu với em gái.
Dù không hiểu anh “nói” gì, Khương Lăng vẫn cảm thấy những động tác thủ
ngữ của anh rất đẹp, kiên nhẫn và dịu dàng. Hóa ra anh có đôi bàn tay đẹp đến
vậy: dày rộng, ngón tay thon dài, các khớp xương hơi nhô lên đầy nam tính.
Ngón tay anh múa lượn dứt khoát như đang tấu lên một bản nhạc không lời
giữa không trung.
Một cảm giác ấm áp len lỏi vào trái tim vốn lạnh lùng của Khương Lăng.
Cô từng thích sự cô độc, ghét bị làm phiền, chỉ muốn thu mình trong vỏ ốc để
tìm cảm giác an toàn. Nhưng sống lại một đời, cô hiểu rằng cảm giác an toàn
là do chính mình tạo ra. Phải mở lòng đón nhận thế giới đa sắc màu mới
không uổng công được sống lại.
Quan sát hai anh em, Khương Lăng chợt nghĩ đến người em gái chưa từng gặp
mặt của mình.
Lâm Niệm Tiêu. Cái tên mang ý nghĩa tưởng nhớ về cô. Em ấy lớn lên trong
vòng tay cha mẹ, chắc hẳn rất hoạt bát đáng yêu? Người ta bảo người hạnh
phúc hay nói nhiều, chắc em ấy nói nhiều lắm. Và chắc chắn em ấy rất hay
cười.
Chiều nay sẽ được gặp em gái, Khương Lăng hồi hộp mong chờ. Giống như
Ứng Tùng Mậu và các đồng nghiệp, cô cũng có anh chị em ruột thịt! Một người
em gái để cùng trò chuyện, dạo phố, kể xấu bố mẹ và chia sẻ những bí mật
nhỏ to.
Trong lúc Khương Lăng đang thả hồn suy nghĩ, Ứng Tùng Mậu đang cố gắng
thuyết phục em gái.
“Khương Lăng là đồng nghiệp của anh, cô ấy muốn hỏi em vài câu, em chỉ cần
trả lời ‘Có’ hoặc ‘Không’ thôi”
“Em không thể cứ thế này mãi được, em cần sự giúp đỡ chuyên nghiệp.
Khương Lăng rất giỏi tâm lý học, cô ấy là người tốt và ấm áp, em nói chuyện
với cô ấy nhé?”
“Bố mẹ và anh luôn là hậu phương vững chắc của em. Cả nhà đều mong em
hãy dũng cảm lên, coi như vì mọi người mà cố gắng sống tiếp, được không
em?”
Ứng Ngọc Hoa chăm chú nhìn Khương Lăng đang đứng im lặng cuối giường.
Hôm nay Khương Lăng không mặc cảnh phục, trang điểm nhẹ nhàng thuần
khiết. Áo sơ mi cổ tròn in hoa nhí trên nền trắng, khoác ngoài chiếc áo len màu
vàng nhạt. Dáng người mảnh mai, khuôn mặt trái xoan thanh tú cùng đôi mắt
hạnh sáng ngời khiến cô trông như cô bạn nhà bên, tạo cảm giác tin cậy vô
thức.
Có lẽ cảm nhận được nỗi đau của người thân, Ứng Ngọc Hoa rốt cuộc cũng gật
đầu. Cô bé thấy mình thật vô dụng, gây bao phiền toái cho gia đình. Cô bé
muốn dũng cảm lên nhưng không tìm thấy lý do để sống, cô bé cần sự giúp
đỡ.
Thấy em gái đồng ý, Ứng Tùng Mậu thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười giơ ngón tay
cái lên khích lệ. Anh tin tưởng Khương Lăng sẽ giúp em gái thoát khỏi bóng tối
tâm lý.
Nhìn thấy anh trai khen ngợi, nước mắt Ứng Ngọc Hoa tuôn rơi. Mình nhút
nhát và không hiểu chuyện thế này mà anh vẫn khen sao!
Ứng Tùng Mậu rút chiếc khăn tay kẻ sọc xanh trắng trong túi ra, cẩn thận lau
nước mắt cho em gái.
Khương Lăng và Lý Chấn Lương nhìn nhau đầy ẩn ý.
Đội trưởng Ứng chu đáo thật, đi đâu cũng mang khăn tay.
Nghe đồn anh ấy mắc bệnh sạch sẽ, khăn tay chắc chắn thơm tho lắm.
Lý Chấn Lương nhớ đến cô con gái ở nhà toàn quệt nước mũi vào tay áo mà
lắc đầu ngán ngẩm. Haizz, Nghiên Nghiên à, bố không trách con đâu, cái này
là di truyền, bố con là gã đàn ông thô kệch mà.
Sau khi em gái nín khóc, Ứng Tùng Mậu đỡ cô ngồi dậy, chèn hai cái gối sau
lưng rồi đặt chiếc bàn nhỏ trước mặt. Xong xuôi, anh nhìn Khương Lăng:
“Có thể bắt đầu rồi”
Khương Lăng kéo ghế ngồi phía bắc giường bệnh để không che mất ánh nắng,
tiện quan sát biểu cảm của Ngọc Hoa. Lý Chấn Lương ngồi bên trái cô, đặt xấp
thẻ câu hỏi lên đầu gối.
Đêm qua thức trắng đọc xong cuốn Bút tích học dày cộp, lại còn ghi chép cẩn
thận, giờ đầu óc anh toàn nguyên lý phân tích chữ viết. Đây là lúc lý thuyết đi
vào thực tiễn, anh phải tập trung cao độ!
Khương Lăng đặt một tấm thẻ trước mặt Ứng Ngọc Hoa.
Cô bé ngước đôi mắt còn đọng nước nhìn dòng chữ, cầm bút viết xuống ba
dòng:
Có, Không.
Có, Không.
Có, Không.
Nét chữ thanh tú, mảnh mai, chứng tỏ cô bé là một học sinh ngoan ngoãn.
63-phan-ung-cua-ung-ngoc-hoahtml]
Khương Lăng mỉm cười, làm thủ ngữ “Cảm ơn”. Những động tác phức tạp cô
không biết, nhưng mấy câu đơn giản này cô học rất nhanh.
Ứng Ngọc Hoa mím môi, không nói gì. Cô bé thực sự đang rất căng thẳng. Lần
đầu tiên được tư vấn tâm lý, lại giao tiếp bằng bút viết, dù thái độ Khương Lăng
rất ôn hòa nhưng cô bé vẫn thấp thỏm không yên.
Nhờ sự hợp tác của Ngọc Hoa, giai đoạn một diễn ra suôn sẻ.
“Em thích bó hoa chị tặng chứ?”
“Có”
“Em thích những loài hoa màu đỏ, vàng, tím phải không?”
“Có”
“Nhìn thấy những màu sắc đó, tâm trạng em sẽ tốt lên đúng không?”
“Có”
“Em không thích hoa màu trắng à?”
“Không”
“Nhìn thấy hoa trắng, em cảm thấy buồn bã phải không?”
Ngọc Hoa do dự một chút, cuối cùng viết: “Không”
“Em thích hoa hồng chứ?”
“Có”
“Em biết hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu nồng cháy phải không?”
“Có”
Lực bút ấn xuống rõ ràng mạnh hơn, Lý Chấn Lương liếc nhìn Khương Lăng. Cô
khẽ “ừ” ra hiệu đã biết.
“Em biết hoa cát cánh tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu và tình yêu vô vọng
phải không?”
“Có”
Tay Ngọc Hoa hơi run, nét cuối cùng ấn rất sâu.
Kết thúc giai đoạn một, Khương Lăng nhận định Ứng Ngọc Hoa là cô gái nhạy
cảm, đậm chất văn nghệ. Cô bé thích hoa, am hiểu ý nghĩa các loài hoa và gửi
gắm tâm sự vào chúng. Được nói về chủ đề yêu thích, Ngọc Hoa thả lỏng hơn
hẳn, cảm thấy vui vẻ trong lĩnh vực quen thuộc của mình.
Chuyển sang giai đoạn hai, Ứng Ngọc Hoa lại bắt đầu căng thẳng.
“Trước khi tự sát, em đã đau khổ và dằn vặt rất lâu phải không?”
“Có”
“Cắt cổ tay rất đau đúng không?”
“Có”
“Cơn đau thể xác làm em cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn phải không?”
“Có”
Nét bút trở nên sắc nhọn, cảm xúc bắt đầu kích động. Khương Lăng đã chạm
đúng điểm mấu chốt: cô bé cắt cổ tay để dùng nỗi đau thể xác làm giảm bớt
nỗi đau tinh thần.
“Hiện tại em còn kỳ vọng vào tương lai của mình không?”
“Không”
“Nếu quay lại quá khứ, em sẽ không chọn cách tự sát chứ?”
“Không”
“Em cảm thấy gia đình và bạn bè có thể giúp em vượt qua bóng tối không?”
“Không”
“Em đã từng nghĩ đến việc chia sẻ nỗi đau với họ chưa?”
“Không”
Một loạt chữ “Không” hiện ra. Lý Chấn Lương gật đầu với Khương Lăng, xác
nhận qua nét chữ rằng cô bé đang nói thật.
Lòng Khương Lăng chùng xuống. Ý chí tự sát của Ứng Ngọc Hoa rất kiên định.
Cô bé cảm thấy không ai có thể cứu vãn tình thế hiện tại. Nếu không can thiệp
kịp thời, lần này cứu được nhưng lần sau e rằng khó tránh khỏi bi kịch.
Khúc mắc của Ngọc Hoa không dễ giải, chuyện này chắc chắn không thể kết
thúc êm đẹp.
Kiếp trước, có lẽ chính vì cái chết của em gái liên quan đến ma túy mà Ứng
Tùng Mậu đã biến đau thương thành sức mạnh, dấn thân vào cuộc chiến
chống ma túy. Mất cả hai con cùng lúc, cha mẹ anh sẽ tuyệt vọng đến nhường
nào! Nhớ lại cảnh giáo sư Ứng Toàn Cơ nghẹn ngào trên TV nhắc về người
cháu hy sinh anh dũng, Khương Lăng thấy ngực mình đau nhói.
Gia đình này đã bị ma túy hủy hoại hoàn toàn.
Sau khi thăm dò khả năng chịu đựng của Ứng Ngọc Hoa, Khương Lăng chuyển
sang giai đoạn ba với những câu hỏi sắc bén hơn.
Thư Sách
“Em có bạn trai phải không?”
“Không”
Nét bút nguệch ngoạc, chữ viết xấu đi. Nói dối.
“Cậu ấy biết em thích hoa nên thường xuyên tặng hoa cho em phải không?”
“Không”