“Những loài hoa có màu ấm giống như ánh mặt trời, có thể xua tan mây mù.
Em có muốn tự tay trồng một chậu hoa màu ấm không?”
“Em có thích hoa hồng không?”
“Em có biết hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu mãnh liệt không?”
..
Mọi người rôm rả thảo luận, đưa ra ý kiến. Sau khi chốt lại danh sách, Lưu Hạo
Nhiên cẩn thận viết từng câu hỏi lên các tấm thẻ, đánh số thứ tự để tiện sử
dụng, đồng thời có thể linh hoạt thay đổi tùy theo câu trả lời của đối phương.
Khương Lăng đứng bên cạnh quan sát, trong lòng thầm vui. Đội nhóm nhỏ của
cô ngày càng đoàn kết và làm việc hiệu quả. Thật tốt biết bao.
Khi giai đoạn đầu tiên của bộ câu hỏi hoàn tất, Lưu Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn
Khương Lăng:
“Hỏi xong về hoa rồi, tiếp theo chúng ta hỏi gì đây?”
Khương Lăng đã tính trước:
“Đợi khi cô ấy thả lỏng và bắt đầu tin tưởng chúng ta, mình có thể từ từ đi sâu
vào các chủ đề nặng nề hơn, ví dụ như chuyện tự sát. Như tôi đã phân tích
trước đó, cắt cổ tay là hành vi tự trừng phạt, không hẳn nhằm mục đích tìm
đến cái chết. Ứng Ngọc Hoa nhìn thấy cha mẹ lo lắng, anh trai bất an chắc
chắn sẽ thấy áy náy. Chỉ cần nắm bắt được sự áy náy đó, chúng ta có thể tìm
ra nguyên nhân thực sự khiến cô ấy tự sát”
Lý Chấn Lương và hai đồng nghiệp lập tức bắt tay vào thiết kế câu hỏi cho giai
đoạn hai:
“Sau khi tự sát, em thấy thái độ của mọi người xung quanh đối với em có thay
đổi không?”
“Hiện tại em còn kỳ vọng gì vào tương lai của mình không?”
“Nếu có thể quay lại quá khứ, em có chọn cách tự sát nữa không?”
“Em có nghĩ rằng gia đình và bạn bè có thể giúp em vượt qua bóng tối không?”
“Em đã từng nghĩ đến việc chia sẻ nỗi đau trong lòng với bạn bè chưa?”
..
Nhắc đến chủ đề tự sát nặng nề, ai nấy đều thở dài.
Lý Chấn Lương hỏi:
“Tiểu Khương, cô nghĩ tình yêu thương của người thân có thể đánh thức khát
vọng sống trong cô ấy không?”
Khương Lăng gật đầu:
“Có thể chứ. Phần lớn những người tự sát được cứu sống đều không còn đủ
dũng khí để làm điều đó lần nữa. Dù Ứng Ngọc Hoa đã chìm trong đau khổ dằn
vặt suốt thời gian dài và hành động bồng bột nhất thời, nhưng khi tỉnh lại, nhìn
thấy khuôn mặt tái nhợt của mẹ, mái tóc hoa râm của cha và vẻ lo âu của anh
trai, chắc chắn trong lòng cô ấy sẽ có sự lay động”
Đời người đâu chỉ có tình yêu đôi lứa, còn có tình thân, tình bạn. Cuộc đời Ứng
Ngọc Hoa có thể không hoàn hảo, nhưng cô có hậu phương vững chắc là tình
yêu thương của cha mẹ và anh trai. Cho dù có lụy tình đến đâu, đã chết hụt
một lần thì cũng nên tỉnh ngộ rồi.
Nghe câu trả lời khẳng định của Khương Lăng, tâm trạng của ba người Lý Chấn
Lương mới khá lên đôi chút.
Lưu Hạo Nhiên ghi chép xong xuôi, lại ngẩng đầu hỏi: “Vậy tiếp theo?”
Ánh mắt Khương Lăng thoáng hiện tia lạnh lẽo:
“Tất nhiên là nói chuyện về gã áo đen mang bó cúc non trắng đến thăm cô ấy
– Trần Mộ”
Bốn người lại tiếp tục thảo luận sôi nổi để hoàn thiện bộ câu hỏi cho ngày mai.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi các tấm thẻ câu hỏi, Lý Chấn Lương vào phòng
sinh hoạt chung ôm cuốn Bút tích học về văn phòng nghiền ngẫm, vừa đọc
vừa ghi chép. Lưu Hạo Nhiên và Chu Vĩ thì đi cửa hàng hoa.
Khương Lăng tranh thủ dọn dẹp lại ký túc xá, chuẩn bị đón bà nội và em gái
vào ngày mai. Dù không định thay đổi hướng đi cuộc đời, nhưng lần đầu gặp
người thân, cô vẫn muốn chuẩn bị cho chu đáo.
Sáng sớm hôm sau, nắng sớm chan hòa. Nhân gian tháng Tư đẹp nhất chính
là lúc này. Khương Lăng cùng các thành viên trong nhóm đến bệnh viện.
Vừa bước vào sảnh khu nội trú, họ đã gặp Ứng Tùng Mậu.
Có vẻ anh đã túc trực ở bệnh viện từ hôm qua đến giờ, bộ cảnh phục vẫn chưa
thay. Thức trắng một đêm khiến quầng mắt anh thâm sì, gương mặt tiều tụy.
“Đêm qua Ngọc Hoa cứ lặng lẽ khóc suốt, tôi hỏi gì cũng không nói. Hết cách,
mẹ tôi lén lục lọi trong phòng con bé và tìm thấy cái này”
Nói rồi, Ứng Tùng Mậu đưa ra một cuốn sổ tay nhỏ bìa nhựa màu xanh. Anh
day day ấn đường, thở dài:
“Mẹ tôi chưa bao giờ lục lọi phòng anh em tôi, lần này cũng là cực chẳng đã”
Khương Lăng mở cuốn sổ. Mỗi trang đều kẹp những cánh hoa khô: cúc non,
hoa hồng, lan tử la, cát cánh. Bên cạnh mỗi bông hoa là dòng chữ thanh tú
ghi lại thời gian.
Từ tháng 9 năm 1992 đến tháng 2 năm 1994, màu sắc của hoa chuyển dần từ
trắng tinh khôi sang đỏ rực rỡ. Nhưng sau tháng 2 năm 1994, chỉ còn lại những
cánh hoa cát cánh màu xanh và trắng.
Cúc non tượng trưng cho sự ngây thơ và hy vọng, như mầm non mới nhú mùa
xuân. Lan tử la đại biểu cho sự trung thành và khiêm tốn, màu sắc tuy trầm
lắng nhưng hương thơm bền lâu. Hoa hồng đỏ là tình yêu nồng cháy, hoa hồng
trắng là sự thuần khiết không tì vết. Cát cánh tượng trưng cho tình yêu vĩnh
cửu và tình yêu vô vọng.
Nhìn cuốn nhật ký này, Khương Lăng như ngửi thấy hương vị ngọt ngào của
tình yêu.
Một cô gái câm điếc tên Ứng Ngọc Hoa, cuộc sống tuy tĩnh lặng nhưng lại đầy
màu sắc. Bạn trai cô là một chàng trai trẻ có chút nổi loạn, thường dắt cô đi
dạo trong núi, hái tặng cô những đóa hoa tươi thắm nhất. Để lưu giữ tình yêu
ấy, cô ép hoa khô kẹp vào nhật ký, cẩn thận ghi lại thời gian hẹn hò. Từng trang
nhật ký lưu giữ những kỷ niệm nhỏ nhặt giữa họ, những bông hoa khô như
những ngôi sao lấp lánh sưởi ấm trái tim cô.
Nhưng từ tháng 2 năm nay, thế giới tươi đẹp của Ứng Ngọc Hoa đã thay đổi.
Tình yêu thánh khiết bị vấy bẩn. Trái tim cô tan nát. Những cánh hoa cát cánh
khô héo kia là nhân chứng cho sự giằng xé đau khổ và sự chờ đợi trong vô
vọng của cô.
Thực lòng mà nói, nếu không nhìn thấy những trang viết sau tháng 2, nếu
không phải vì Trần Mộ nghiện ma túy, Khương Lăng sẽ thấy tình yêu này đáng
được bảo vệ.
Nhưng nghĩ đến việc Trần Mộ chứng nào tật nấy, vào trại cai nghiện bắt buộc
30 ngày vẫn không đổi, bị bắt đi tù hai năm vẫn ngựa quen đường cũ, thậm chí
còn leo thang thành cướp bóc và hành hung, Khương Lăng lại sôi máu. Bảo
tên nhóc này cai nghiện ư? Khó lắm.
Thấy Khương Lăng im lặng, Ứng Tùng Mậu dè dặt hỏi:
“Cuốn sổ này có giúp ích gì cho cô không?”
Khương Lăng nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt trong trẻo và kiên định:
“Có ích lắm. Giờ tôi có thể khẳng định, việc Ngọc Hoa tự sát có liên quan đến
chuyện tình cảm”
Tình cảm? Người Ứng Tùng Mậu cứng đờ.
Ứng Tùng Mậu đã 26 tuổi nhưng kinh nghiệm yêu đương là con số không tròn
trĩnh. Anh mắc bệnh sạch sẽ, không thích tiếp xúc người lạ, tính cách bẩm
sinh khó sửa. Vì thế bạn bè của anh cũng chẳng có mấy người. Viên Nghị ở
cùng khu tập thể, chơi với nhau từ nhỏ nên anh mới chịu đựng được cái thói
hay khoác vai bá cổ của cậu ta. Còn với người khác, Ứng Tùng Mậu luôn giữ
thái độ lịch sự, khách sáo và có khoảng cách.
Sau khi vào Đại học Công an, anh theo chuyên ngành kỹ thuật giám định vật
chứng, công việc không đòi hỏi nhiều về giao tiếp xã hội. Cả ngày anh ru rú
trong phòng thí nghiệm và cảm thấy rất ổn. Trong kế hoạch cuộc đời của Ứng
Tùng Mậu, hai chữ “tình yêu” tạm thời chưa xuất hiện.
Giờ đột nhiên nghe tin em gái tự sát vì tình, đầu óc Ứng Tùng Mậu ong ong, hai
chân tê dại. Lúc này trong đầu anh chỉ có một câu hỏi duy nhất:
Hắn là ai?
Hắn rốt cuộc là ai!
“Hắn là ai?”
Sau một hồi im lặng, ánh mắt Ứng Tùng Mậu bùng lên ngọn lửa giận dữ, nhưng
giọng nói lại bình tĩnh đến lạ. Như ngọn núi lửa sắp phun trào, bề mặt tĩnh lặng
nhưng bên dưới cuồn cuộn dung nham nóng bỏng chực chờ hủy diệt tất cả.
Khương Lăng không trả lời thẳng:
“Đội trưởng Viên chưa liên lạc với anh sao?”
Cô cứ tưởng sau cuộc điện thoại hôm qua, Viên Nghị sẽ báo ngay cho Ứng
Tùng Mậu, nhưng xem ra hai người chưa liên lạc. Không biết Viên Nghị bận rộn
cái gì nữa.
Ứng Tùng Mậu lắc đầu:
“Chưa. Hôm qua tôi không về văn phòng, thay phiên nhau với mẹ trông Ngọc
Hoa, sợ đêm hôm con bé lại nghĩ quẩn làm điều dại dột”
Người nhà của bệnh nhân tự sát thường có tâm lý chung: khó khăn lắm mới
cứu được người về, họ sợ hãi sẽ mất đi lần nữa nên hận không thể canh chừng
24/24, đi vệ sinh cũng phải hỏi vọng ra vài câu cho yên tâm.
Ứng Tùng Mậu nhìn chằm chằm Khương Lăng:
“Cô biết hắn là ai đúng không? Xin cô hãy nói cho tôi biết”
Mấy chữ cuối cùng dường như được rít qua kẽ răng, không thể kìm nén được
sự phẫn nộ nữa.
Khương Lăng hiểu tâm trạng của anh:
“Hôm qua chúng tôi bắt được một thanh niên ở hành lang bệnh viện. Cậu ta
trông khá bảnh bao, mang theo một bó cúc trắng, chắc là định vào thăm Ngọc
Hoa”
Ứng Tùng Mậu nheo mắt:
62-hoahtml]
“Tôi ở đây suốt mà không thấy hắn”
Anh canh chừng bên giường bệnh để ngăn bất cứ ai làm ảnh hưởng tâm trạng
em gái, nhưng không ngờ kẻ đó lại đợi ngay ngoài hành lang, và anh đã bỏ lỡ
cơ hội tóm cổ hắn hỏi cho ra lẽ.
Khương Lăng nhìn vào mắt anh, ánh mắt cô mang theo sự thương cảm mà
chính cô cũng không nhận ra:
“Hôm qua Đội trưởng Viên đã đưa hắn về Cục xét nghiệm nước tiểu. Kết quả
dương tính”
Nghe tin này, Ứng Tùng Mậu lảo đảo lùi lại hai bước, tay nắm chặt thành nắm
đấm, cả người run lên vì giận dữ. Như có một cái búa tạ giáng mạnh vào ngực,
đau đến mức không thở nổi.
Ma túy!
Thứ đó đáng sợ đến nhường nào. Là nhân viên giám định kỹ thuật, Ứng Tùng
Mậu tham gia vô số vụ án ma túy, anh quá hiểu rõ sự nguy hại của nó.
Sao có thể?
Sao bên cạnh Ngọc Hoa lại xuất hiện kẻ dính dáng đến ma túy?
Làm sao có thể chứ?
Sao Ngọc Hoa lại mất cảnh giác đến mức yêu đương với loại người đó!
Ứng Tùng Mậu muốn lao ngay vào phòng bệnh hỏi em gái cho ra nhẽ, nhưng lý
trí mách bảo anh phải bình tĩnh, phải tìm hiểu rõ ngọn ngành mới có thể bảo
vệ em gái tốt nhất.
Hít sâu một hơi để trấn tĩnh, Ứng Tùng Mậu khàn giọng hỏi:
“Rốt cuộc là thế nào? Tên đó là ai? Cô nói rõ cho tôi biết đi”
Khương Lăng kể lại vắn tắt tình hình của Trần Mộ cho anh nghe:
“Hiện hắn vẫn đang bị giữ ở Cục thành phố”
“Tốt! Rất tốt”
Ứng Tùng Mậu gật đầu, nghiến răng ken két làm cơ hàm bạnh ra cứng đờ. Anh
cúi đầu nhìn bộ cảnh phục trên người, cố nén cơn giận đang trào dâng. Nếu
không phải đang khoác trên mình bộ cảnh phục này, anh thề sẽ đánh cho tên
khốn đó một trận nhừ tử. Bản thân không biết quý trọng mạng sống thì thôi, lại
còn định kéo Ngọc Hoa xuống bùn? Vô sỉ! Đáng chết!
Khương Lăng biết anh đang rất khó chịu:
“Tên này cứng đầu lắm, không chịu thừa nhận quen biết Ngọc Hoa. Anh muốn
moi thông tin từ miệng hắn e là rất khó, anh nên chuẩn bị tâm lý trước”
Ứng Tùng Mậu chậm rãi gật đầu: “Ừ”
Anh đưa tay vuốt mặt đầy mệt mỏi, giọng nói chứa đầy sự đau khổ kìm nén:
“Tôi. lát nữa tôi sẽ làm xét nghiệm nước tiểu cho Ngọc Hoa”
Dính vào ma túy là tan cửa nát nhà. Ngọc Hoa yêu đương với kẻ nghiện ngập,
trời mới biết con bé có bị lây dính thứ đó không? Chỉ cần nghĩ đến khả năng ấy,
ngọn lửa giận dữ trong lòng Ứng Tùng Mậu lại bùng lên dữ dội.
“Đừng nóng vội, anh cầm lấy bó hoa này đi”
Thấy anh kích động, Khương Lăng xoay người lấy bó hoa lớn từ tay Lưu Hạo
Nhiên nhét vào lòng Ứng Tùng Mậu.
Những đóa hoa nở rộ rực rỡ, tỏa hương thơm ngát.
Ứng Tùng Mậu ngơ ngác ôm bó hoa: “Cái này. tặng cho Ngọc Hoa à?”
Khương Lăng “ừ” một tiếng.
Tiếng “ừ” này khác hẳn vẻ bình thản thường ngày, âm điệu hơi cao lên, mang
theo sự dịu dàng khác lạ.
Có lẽ vì hoa quá đẹp, hương quá thơm, khiến Ứng Tùng Mậu ôm hoa mà ngỡ
như lạc vào vườn hoa mê hoặc. Tim đập nhanh liên hồi, cảm giác này quá đỗi
xa lạ khiến anh có chút lúng túng, ôm bó hoa đứng ngẩn ra không biết nói gì.
Khương Lăng không nhận ra nhịp tim bất thường của Ứng Tùng Mậu, thấy anh
im lặng tưởng đã nén được cơn giận, cô mới hỏi tiếp:
“Cô ấy thích hoa đúng không?”
Ứng Tùng Mậu vẫn còn ngơ ngác, mãi mới tìm lại được giọng nói của mình:
“Đúng vậy, Ngọc Hoa thích hoa từ nhỏ, còn thích trồng hoa nữa. Cái sân nhỏ ở
nhà trồng đầy hoa con bé đào ở đâu đó về. Nhà máy Hóa chất xây dựa vào núi,
ngay sau khu nhà tôi là một ngọn núi, xuân đến hoa nở rực rỡ lắm. Ngọc Hoa
thích chạy lên núi chơi nhất, thấy con bé thích nên cả nhà cũng không cấm
cản. Núi sau không cao, không có thú dữ, anh em tôi leo từ nhỏ đến lớn nên
không sợ”
Thư Sách