Nửa đêm canh ba, vầng trăng sáng treo cao.
“Rột rột, rột, rột rột rột rột” Phương Tử Ngạn nằm trên giường ôm bụng mình,
lúc này hắn có chút hối hận, tại sao lúc đó lại chạy ra ngoài.
Hắn sống bằng ngần này tuổi, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, mỗi bữa ăn đều có
tiểu tư dỗ dành hắn mới ăn, chưa bao giờ phải chịu đói.
Đến lúc này hắn mới biết, hóa ra một bữa không ăn lại có thể đói đến khó chịu
như vậy, trong bụng trống rỗng, trong miệng cũng bắt đầu ứa nước chua.
Hắn trằn trọc trên giường, trong lòng thầm nghĩ liệu đêm nay mình có chết
đói không.
Bùi Triệu Kỳ ở giường bên cạnh cũng bị hắn làm cho không ngủ được, im lặng
ngồi dậy nhìn hắn.
Phương Tử Ngạn vừa trở mình liền thấy bóng dáng Bùi Triệu Kỳ ngồi dậy, sợ
tới mức kinh khiếp kêu lên: “Ngươi làm cái gì thế!”
Bùi Triệu Kỳ nhìn hắn, hạ thấp giọng nói: “Ngươi ồn quá”
Mặt Phương Tử Ngạn đỏ lên, bụng hắn kêu thì hắn cũng có quản được đâu.
Hắn chỉ đành xoay người lại, quay lưng về phía Bùi Triệu Kỳ, lầm bầm lên tiếng:
“Ta đói bụng, hóa ra đói bụng lại khó chịu đến nhường này”
Bùi Triệu Kỳ không mấy hiểu cho hắn, năm đó hắn vì để dành tiền thúc tu, một
ngày ăn hai bữa, thậm chí một bữa, đều là chuyện thường tình, hắn thấy mỗi
ngày đói một hai bữa thực ra cũng chẳng sao.
Nhưng hắn nhìn cái bóng lưng tròn trịa của Phương Tử Ngạn trong bóng tối,
trong lòng cũng hiểu ra được phần nào.
Hắn hơi béo, cho nên lúc đói chắc chắn sẽ khó chịu hơn.
Bùi Triệu Kỳ thở dài, nếu đêm nay bụng Phương Tử Ngạn cứ kêu mãi, ước
chừng hắn cũng chẳng ngủ được, ngày mai hắn còn định về nhà lấy ít đồ tới
bái sư, đêm nay ngủ không ngon thì sợ ngày mai xảy ra sai sót.
Hắn chỉ đành cam chịu tung chăn xuống giường xỏ giày, nói với Phương Tử
Ngạn: “Đi theo ta, ta làm cho ngươi ít cơm heo”
Lúc này Phương Tử Ngạn cũng không còn cái vẻ hống hách ban ngày, nghe
thấy hai chữ cơm heo cũng chẳng phản bác, nếu là cơm canh như lúc tối, bây
giờ hắn chắc chắn có thể ăn được hai bát!
Dưới ánh trăng, cánh cửa phòng của hai thiếu niên lặng lẽ mở ra.
“Lạch bạch, lạch bạch” Tiếng bước chân của Phương Tử Ngạn trong đêm tĩnh
mịch nghe vô cùng lớn.
Mèo con Kute
Bùi Triệu Kỳ đi phía trước cau mày, quay đầu lại nói khẽ: “Ngươi đi đứng nhỏ
tiếng chút”
Phương Tử Ngạn nghe lời gật đầu, giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng được ăn
cái gì đó, đối với lời của Bùi Triệu Kỳ đều răm rắp nghe theo.
Hai người đến công trù, Bùi Triệu Kỳ mở toang cửa phòng, ánh trăng rọi vào
khiến bọn họ lờ mờ nhìn rõ được đôi chút.
Phương Tử Ngạn đi theo sau thúc giục hắn: “Ngươi mau thắp đèn đi, tối quá!”
Bùi Triệu Kỳ thở dài trong lòng, giải thích: “Dầu đèn đắt lắm, chúng ta vốn đã ở
nhờ huyện nha, tiết kiệm được chút nào hay chút nấy”
Phương Tử Ngạn sờ sờ hai nén bạc nằm trong túi áo, thầm nghĩ chắc đủ mua
dầu đèn rồi, nhìn cái bộ dạng keo kiệt này của Bùi Triệu Kỳ, ngày mai hắn sẽ đi
mua một ngọn về!
Bùi Triệu Kỳ múc một gáo nước vào nồi, rồi tìm từ trong tủ thức ăn ra ít bột mì,
thuần thục thêm nước nhào bột cán mì, chẳng mấy chốc đã kéo ra từng sợi mì
dài nhỏ.
Hắn lại cầm kẹp lửa khơi bếp, rồi cho thêm nắm củi vào, lửa bếp lập tức bùng
cháy, khiến Phương Tử Ngạn liên tục kinh ngạc reo lên.
Một khắc sau, một bát mì thơm nức mũi xuất hiện trong tay Bùi Triệu Kỳ,
Phương Tử Ngạn ngửi thấy mùi thơm của mì thì không cầm lòng được mà ứa
nước miếng.
Bùi Triệu Kỳ đặt bát trong tay lên bàn, đưa cho hắn đôi đũa: “Mau ăn đi”
Phương Tử Ngạn đón lấy đôi đũa, cắm đầu vào ăn, bị mì trong miệng làm cho
bỏng cũng không nỡ nhả ra.
Hắn bê bát ăn ngấu nghiến: “Ngon quá, ngon quá, ngươi cũng giỏi thật đấy,
không có thịt mà cũng ngon thế này”
Bùi Triệu Kỳ không thèm để ý đến hắn, thầm nghĩ là do ngươi quá đói thôi.
theo-gia-quoc-huong-toi-phon-vinh/chuong-41-phuong-tu-ngan-lai-dap-vo-mot-
cai-bathtml]
Một khắc sau, Phương Tử Ngạn thế mà húp sạch cả nước mì, hắn đặt bát
trong tay xuống: “Ta ăn xong rồi”
Bùi Triệu Kỳ gật đầu: “Rửa bát xong rồi về ngủ đi”
Phương Tử Ngạn không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn hắn, cái bát gì mà cần vị
Phương gia tiểu công tử đường đường như hắn phải tự tay rửa?
Hai người đối mắt một lát, hắn liền chịu thua, hắn thầm nghĩ Bùi Triệu Kỳ chắc
chắn đang cười nhạo hắn đến cái bát cũng không biết rửa, hôm nay hắn nhất
định phải rửa cho hắn xem!
Phương Tử Ngạn cầm bát đi tới bên giếng nước trước cửa công trù.
Bùi Triệu Kỳ ở lại trong công trù dọn dẹp đống lộn xộn, đột nhiên nghe thấy
bên ngoài một tiếng bát vỡ giòn giã.
Ta vốn chẳng nên để y rửa bát! Bùi Thiệu Kỳ vội vàng chạy nhỏ bước ra ngoài,
quả nhiên nhìn thấy Phương Tử Ngạn đang đứng ngây ngốc tại chỗ đầy vẻ
luống cuống.
Phương Tử Ngạn nhìn những mảnh bát vỡ dưới đất, trong lòng đầy vẻ não nề.
Y vừa nãy mải mê cọ rửa nên trượt tay, lúc muốn đỡ lấy thì đã không kịp nữa
rồi.
“Đây là cái bát thứ hai ngươi làm vỡ trong ngày hôm nay rồi đấy” Bùi Thiệu Kỳ
tức giận mở lời trách móc, sao trên đời lại có kẻ vụng về đến thế cơ chứ.
Trong lòng Phương Tử Ngạn thầm nghĩ, ban ngày là ta cố ý, nhưng lúc này
đúng là trượt tay thật, có điều y không dám nói ra miệng.
Bùi Thiệu Kỳ đành chấp nhận số phận mà thở dài một tiếng, bảo y về phòng
trước, nhưng Phương Tử Ngạn lại không chịu: “Tiểu gia ta không phải hạng
người làm sai rồi bỏ chạy, chúng ta cùng thu dọn chỗ này đi. Ngày mai ngươi
đi cùng ta ra ngoài mua đèn dầu và bát mới”
Nói đoạn, y liền ngồi xổm xuống nhặt những mảnh vỡ, chẳng thèm quan tâm
Bùi Thiệu Kỳ có đồng ý đi mua đồ cùng mình vào ngày mai hay không.
Hai người bận rộn thêm một lúc, dọn dẹp sạch sẽ công đường nấu nướng rồi
mới lần mò trong bóng tối trở về phòng.
Bùi Thiệu Kỳ vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi, nhưng Phương Tử Ngạn thì trằn
trọc không sao ngủ được, y mượn ánh đêm len lén quan sát Bùi Thiệu Kỳ.
Ban ngày y sỉ nhục Bùi Thiệu Kỳ như vậy, mà vừa nãy Bùi Thiệu Kỳ vẫn nấu mì
cho y ăn, lúc này y cảm thấy bản thân mình thật quá xấu xa.
Y đột nhiên bắt đầu suy nghĩ, tại sao hôm nay mình lại tới đây để bắt nạt Bùi
Thiệu Kỳ, rõ ràng ở thư viện Bùi Thiệu Kỳ cũng chưa từng trực tiếp đắc tội với y.
Suy đi tính lại, y cũng quên mất mình bắt đầu không ưa Bùi Thiệu Kỳ từ lúc
nào, hình như là vì Hà Lương Bình?
Hà Lương Bình luôn nói với y rằng Bùi Thiệu Kỳ lén lút sau lưng khinh khỉnh coi
thường y, còn nói Bùi Thiệu Kỳ mắng y ngoài việc trong nhà có chút tiền bạc ra
thì chẳng được tích sự gì.
Nhưng Bùi Thiệu Kỳ có thực sự coi thường y, có thực sự từng mắng y hay
không? Lúc này Phương Tử Ngạn bắt đầu cảm thấy hoài nghi.
Ngay cả chuyện hôm nay cũng vậy, Hà Lương Bình nói hắn biết sạp hàng nhà
Bùi Thiệu Kỳ ở đâu, cứ nhất quyết đòi dẫn y tới, dọc đường luôn mồm kể lể Bùi
Thiệu Kỳ bình thường coi thường y ra sao.
Lúc này trong lòng Phương Tử Ngạn tuy đã có sự hoài nghi, nhưng vẫn không
quá muốn tin vào điều đó.
Dù sao Hà Lương Bình cũng là người bạn duy nhất của y.
Đợi khi trở về huyện Tuyền Dương nhất định phải đi hỏi cho ra lẽ, Phương Tử
Ngạn thầm nghĩ.
Sáng sớm hôm sau, ánh bình minh vừa hé rạng.
Lúc Phương Tử Ngạn tỉnh dậy thì phát hiện giường bên cạnh đã trống không, y
vội vàng bò dậy chạy ra ngoài tìm Bùi Thiệu Kỳ.
Bọn họ đã hẹn nhau hôm nay đi mua bát và đèn dầu cơ mà.
Nhưng y tìm khắp hậu viện huyện nha cũng không thấy bóng dáng Bùi Thiệu
Kỳ đâu, đành phải chạy tới tiền viện huyện nha để tìm hắn.
Thẩm Tranh và Hứa chủ bạ đang ngồi trước bàn đăng ký để phát lương phiếu
cho mọi người, hôm nay thôn Nam Bá đến lĩnh lương phiếu.
Chu lý chính của thôn Nam Bá đang tự giác đứng một bên duy trì trật tự. Phu
nhân nhà ông ta đã dặn rồi, ông ta là lý chính, phải chia sẻ lo âu với huyện
lệnh đại nhân, nhà họ Chu lĩnh lương phiếu cuối cùng cũng chẳng mất miếng
thịt nào.
Phương Tử Ngạn ở tiền viện cũng không thấy bóng dáng Bùi Thiệu Kỳ, đành
lóng ngóng đứng bên cạnh Thẩm Tranh, nhưng y lại ngại không dám chủ động
mở lời.
Dân làng đến lĩnh lương phiếu đều bắt đầu đánh giá tiểu tử mập mạp xa lạ
này, y chịu không nổi ánh mắt soi mói của mọi người, đành phải tiến lên phía
trước, rồi vươn một ngón tay chọc chọc vào Thẩm Tranh.