Xuyên thành nữ huyện lệnh năm mất mùa, mang theo gia quốc hướng tới phồn vinh

Chương 42: Lễ bái sư của Bùi Thiệu Kỳ ---



Sẵn sàng

Thẩm Tranh thực ra đã sớm nhìn thấy y rồi, nhưng nếu y không chủ động mở

lời thì nàng cũng chẳng buồn quan tâm.

Sau khi bị chọc, nàng quay đầu lại nhìn Phương Tử Ngạn: “Làm gì thế?”

Phương Tử Ngạn ngập ngừng lên tiếng: “Bùi Thiệu Kỳ đi đâu rồi?”

Thẩm Tranh mỉm cười, hóa ra là tới tìm Bùi Thiệu Kỳ, nàng cứ ngỡ y tới hỏi xem

người nhà đã đến chưa cơ đấy.

“Hắn từ sáng sớm đã về nhà rồi”

Mèo con Kute

Phương Tử Ngạn nghe thấy câu trả lời của nàng thì lập tức trợn tròn mắt, vẻ

mặt đầy sự khó tin: “Không phải nói sau này hắn đều ở lại đây sao? Chúng ta

tối qua còn hẹn hôm nay đi mua đồ mà!”

Thẩm Tranh hồ nghi nhìn y, Bùi Thiệu Kỳ mà lại có thể hẹn hò với y sao?

Phương Tử Ngạn thấy ánh mắt của nàng thì cuống lên sắp khóc tới nơi, y túm

lấy ống tay áo Thẩm Tranh mà nháo nhào: “Ta muốn đi tìm hắn! Ngươi đưa ta

đi đi!”

“Không đi”

Thẩm Tranh gạt tay y ra, tiếp tục nói: “Ngươi cũng không được phép ra ngoài,

ngoan ngoãn đợi người nhà tới đón đi”

Cái tiểu tử mập này, hôm qua còn bắt nạt Bùi Thiệu Kỳ như thế, hôm nay đã

muốn lẽo đẽo theo sau người ta, nàng tất nhiên là không đồng ý.

Phương Tử Ngạn nghe xong lời nàng thì bất ngờ không quấy khóc nữa, mà đôi

mắt đảo liên hồi, rồi lủi thủi đi về hướng hậu viện huyện nha.

Thẩm Tranh liếc mắt là biết y đang tính toán điều gì, nàng liền ra hiệu cho bổ

khoái tiểu Viên đi theo trông chừng Phương Tử Ngạn.

Đây hiện là cây rụng tiền của huyện nha, không thể để y chạy mất được.

Hôm nay Lý Hoành Mậu không trực, Thẩm Tranh bèn bảo anh ta thu xếp lại

sách vở trong kho của huyện nha, nếu có cuốn nào hữu ích thì mang ra hết.

Anh ta ở lì trong kho hơn một canh giờ, quả thực đã tìm thấy không ít sách

hay, nhưng vì quá lâu không có người xem nên một số cuốn đã bị ẩm mốc.

Anh ta đành phải mang từng cuốn sách ra, trải hết lên mặt đất để phơi nắng.

Phương Tử Ngạn cứ lầm lũi đi lung tung, đúng lúc đi tới trước cửa kho, nhìn

thấy Lý Hoành Mậu đang phơi sách.

Y tiến lại gần xem thử, thấy có những cuốn sách chữ nghĩa đã mờ mịt không

nhìn rõ, chẳng biết còn phơi làm gì.

Y tùy ý cầm lấy một cuốn, ghét bỏ mà giũ giũ trong tay.

“Sách đã nát thế này rồi, còn giữ lại làm gì nữa”

Lý Hoành Mậu nhìn bộ dạng đó của y, thầm nghĩ quả là vị tiểu công tử không

biết nỗi khổ thế gian, anh ta ôn tồn giải thích: “Mỗi một cuốn sách đều rất quý

giá, chỗ sách này có cuốn phơi khô là có thể xem được”

Phương Tử Ngạn chỉ vào cuốn sách trong tay anh ta: “Thế còn cuốn này?”

Cuốn này chữ nghĩa đã mờ hết cả rồi.

Lý Hoành Mậu đón lấy cuốn sách từ tay y, khẽ vuốt ve bìa sách, nhìn những

dòng chữ nhòe nhoẹt kia mà dịu dàng lên tiếng: “Cuốn sách này ta vẫn nhớ nội

dung bên trong, sau này ta chép lại là được”

Phương Tử Ngạn trợn tròn mắt: “Ý ngươi là ngươi có thể thuộc lòng cả cuốn

sách này?”

Y có chút không tin, cuốn sách này dày như vậy, hơn nữa nhìn tựa đề cũng

không phải loại sách thường dùng ở thư viện của bọn họ, sao người này có thể

nhớ hết được.

Lý Hoành Mậu gật đầu, có lẽ là do trí nhớ của anh ta khá tốt.

Ngày trước anh ta không có tiền mua sách, bèn đi chép thuê cho người ta, mỗi

lần chép sách anh ta đều ghi tạc nội dung vào lòng, lâu dần, những cuốn sách

từng chép qua đều nằm gọn trong tâm trí anh ta.

“Lý tiên sinh” Lúc này bóng dáng Bùi Thiệu Kỳ xuất hiện ở hậu viện, hắn tự

động phớt lờ Phương Tử Ngạn bên cạnh Lý Hoành Mậu, chỉ cất tiếng gọi Lý

Hoành Mậu.

Phương Tử Ngạn thấy hắn thì vội vàng chạy tới, lời lẽ có chút trách móc:

“Ngươi đi đâu thế!”

Bùi Thiệu Kỳ không thèm trả lời y mà đi thẳng tới chỗ Lý Hoành Mậu, khi nhìn

thấy vô số sách vở dưới đất thì ánh mắt sáng rực lên: “Hóa ra lại có nhiều sách

như vậy!”

Gương mặt Lý Hoành Mậu cũng lộ ra nét cười: “Đây toàn là sách tốt, sau này

dùng được cho kỳ thi phủ của con đấy, sau này tiên sinh sẽ từ từ dạy con”

theo-gia-quoc-huong-toi-phon-vinh/chuong-42-le-bai-su-cua-bui-thieu-kyhtml]

Phương Tử Ngạn đứng bên cạnh thấy mình bị Bùi Thiệu Kỳ ngó lơ, lại tiến lên

chen vào giữa hai người.

“Bùi Thiệu Kỳ, chúng ta đã hẹn hôm nay đi mua đồ rồi mà!”

Bùi Thiệu Kỳ bị y làm cho bất lực, thở dài một tiếng: “Ngươi tránh sang một

bên được không, ta có chút việc muốn tìm tiên sinh”

Phương Tử Ngạn bĩu môi, ấm ức đứng vào góc sân nhìn hai người, y muốn

xem xem bọn họ có chuyện gì mà còn quan trọng hơn cả việc đi mua đồ với y!

Bùi Thiệu Kỳ thấy Phương Tử Ngạn đã ngoan ngoãn đứng dạt ra, bèn chắp tay

với Lý Hoành Mậu: “Mời tiên sinh đi theo học trò”

Lý Hoành Mậu nhìn bộ dạng này của hắn, trong lòng đã có phán đoán, khóe

miệng không kìm được mà cong lên, theo hắn đi về phía đình hóng mát ở hậu

viện.

Lúc này trên bàn đá trong đình, Bùi Thiệu Kỳ đã bày sẵn sáu lễ vật bái sư: thịt

khô, rau cần, long nhãn khô, hạt sen, hồng táo và đậu đỏ.

Bên cạnh sáu lễ vật còn có một chén trà thanh đạm đang tỏa khói nóng hổi.

Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt Lý Hoành Mậu nóng lên, vừa nãy anh ta rõ ràng

vẫn đang vui mừng, nhưng khi thực sự thấy học trò bày ra trận thế này vì mình,

anh ta lại vô cùng cảm động.

Lúc này Bùi Thiệu Kỳ có chút căng thẳng, cảm giác này không giống với việc

bái sư ở thư viện ngày trước, nhưng không giống ở chỗ nào thì hắn lại không

nói rõ được.

Sống lưng hắn hơi cứng đờ, hai tay hư phù lấy Lý Hoành Mậu, nhưng bước

chân mình lại có chút loạng choạng.

Lý Hoành Mậu thấy hắn thực sự căng thẳng, liền nắm lấy cổ tay hắn, khẽ an ủi:

“Đừng căng thẳng, chúng ta chỉ làm theo lễ nghi thôi”

Sau khi Lý Hoành Mậu đã ngồi vững trên ghế, Bùi Thiệu Kỳ hít một hơi thật

sâu, vén vạt áo quỳ xuống, ánh mắt kiên định nhìn Lý Hoành Mậu, trịnh trọng

lên tiếng: “Mong tiên sinh thu nhận học trò!”

Nói xong, hắn liền cúi người khấu đầu ba cái với Lý Hoành Mậu, Lý Hoành Mậu

vội vàng đứng dậy tiến lên đỡ hắn dậy.

Lý Hoành Mậu càng nhìn vị tiểu đệ tử này càng thấy yêu thích, anh ta từ trong

ngực lấy ra một cây bút lông cán trúc đưa cho hắn.

“Vi sư hiện tại không có vật gì tốt để làm quà gặp mặt cho con, đây là cây bút

lông ta đã dùng khi tham gia kỳ thi phủ năm xưa, nay tặng lại cho con”

Trong lòng anh ta thầm nghĩ, nếu sau này bản thân có tiền đồ, nhất định phải

bù đắp cho tiểu đệ tử một món quà gặp mặt thật hậu hĩnh.

Bùi Thiệu Kỳ vô cùng trịnh trọng đón lấy cây bút lông, nhẹ nhàng cất vào

ngực, hắn nâng chén trà trên bàn đưa cho Lý Hoành Mậu: “Mời tiên sinh

dùng trà”

Lý Hoành Mậu uống cạn chén trà trong tay, uống xong chén trà này, bọn họ đã

chính thức có danh phận thầy trò.

Hai người nhìn nhau cười, từ nay về sau, giữa họ đã có thêm một sợi dây gắn

kết.

Phương Tử Ngạn đứng bên cạnh thấy Bùi Thiệu Kỳ đã hành xong lễ bái sư,

trong lòng có chút hụt hẫng, sau này ở thư viện y sẽ không bao giờ được thấy

Bùi Thiệu Kỳ nữa.

Ngay sau đó y lại mạnh mẽ lắc đầu, không thấy chẳng phải tốt sao, dù sao y

cũng chẳng ưa gì Bùi Thiệu Kỳ, toàn thân nồng nặc mùi nghèo hèn!

Nhưng bát và đèn dầu thì vẫn phải mua.

Y đi tới bên cạnh hai thầy trò đang trò chuyện, cả hai đều quay đầu nhìn y.

“Bùi Thiệu Kỳ, chúng ta có thể đi mua đồ được chưa”

Y có chút mong chờ nhìn Bùi Thiệu Kỳ. Bình thường y cùng Hà Lương Bình

xuống phố toàn là trêu chó chọc mèo, hiếm khi tự mình đi mua đồ.

Giờ đây nghĩ đến việc cùng Bùi Thiệu Kỳ đi mua sắm, trong lòng lại có chút

niềm vui sướng không nói nên lời.

Nhưng Bùi Thiệu Kỳ lại lắc đầu từ chối: “Hôm nay không được, ta phải cùng

tiên sinh phơi sách”

Hắn hôm nay vừa bái sư, tiên sinh vì hắn mà lặn lội tìm sách trong kho, lại tự

mình mang sách ra phơi, hắn làm gì có mặt mũi nào mà đi chơi.

Sắc mặt Phương Tử Ngạn lập tức sụ xuống, Bùi Thiệu Kỳ lại dám từ chối y,

uổng công y đã chờ đợi lâu như vậy!

“Kẻ lừa đảo!” Y giậm chân một cái, không thèm quay đầu lại mà chạy thẳng

về phòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.