Bùi Thiệu Kỳ ở lại tại chỗ ngơ ngác không hiểu gì, hắn lừa y chuyện gì cơ chứ?
Lý Hoành Mậu cứ ngỡ tiểu đệ tử đã hẹn với vị Phương công tử kia đi mua đồ,
vì muốn ở lại cùng mình phơi sách nên mới lỡ hẹn.
Anh ta vỗ vai Bùi Thiệu Kỳ, nghiêm giọng nói: “Đã hẹn với Phương công tử thì
không được thất hứa, mau đi cùng y đi”
Bùi Thiệu Kỳ lắc đầu, sao ngay cả tiên sinh cũng nghĩ hắn đã hẹn với Phương
Tử Ngạn cơ chứ.
Hắn chân thành lên tiếng: “Tiên sinh, học trò không hề hẹn với Phương công
tử đi mua đồ, là y tự nghĩ vậy thôi, học trò muốn ở lại giúp người phơi sách”
Lý Hoành Mậu thấy vẻ mặt Bùi Thiệu Kỳ không giống đang nói dối, bèn dẫn
hắn vào kho sách để xem xem còn sót cuốn sách nào không.
Phương Tử Ngạn về phòng liền nằm bò ra giường, vạt giường ở đây cứng ngắc,
chẳng giống giường ở nhà y chút nào, bên dưới luôn lót đệm dày cộp.
Y càng cảm thấy ấm ức hơn, trong lòng thầm mắng Bùi Thiệu Kỳ là kẻ tiểu
nhân không giữ lời hứa, đợi hôm nay đại ca tới đón y đi, sau này Bùi Thiệu Kỳ
có muốn gặp cũng đừng hòng thấy y nữa!
Nhưng lần chờ đợi này lại kéo dài tới tận hoàng hôn.
Hôm nay đại ca của y cũng không tới đón.
Trong lòng Phương Tử Ngạn không khỏi nảy sinh nghi hoặc, chẳng lẽ Hà
Lương Bình căn bản không tới nhà báo cho đại ca biết y bị giữ lại?
Nhưng cho dù Hà Lương Bình không nói, tối qua y không về, đại ca cũng nên ra
ngoài tìm y mới phải, tại sao hôm nay chẳng thấy động tĩnh gì?
Phương Tử Ngạn suy đi tính lại hồi lâu, cảm thấy chắc là đại ca vẫn chưa tìm
được tới huyện Đồng An này.
Vậy thì y cứ đợi thêm xem sao.
Đợi một lần này là thêm ba ngày, hôm nay Phương Tử Ngạn thực sự ngồi
không yên nữa, bèn đi tìm Thẩm Tranh.
Thẩm Tranh nhìn Phương Tử Ngạn trước mặt, trong lòng cũng có chút thắc
mắc. Nhìn dáng vẻ của y chắc hẳn ở nhà cực kỳ được sủng ái, nhưng đã bốn
ngày trôi qua rồi, tại sao người nhà vẫn chưa tới chuộc người.
Phương Tử Ngạn cũng không ngừng la lối: “Đại ca ta tìm không thấy ta chắc
chắn là sốt ruột chết mất, ngươi mau phái người tới nhà ta một chuyến đi!”
Thẩm Tranh nhíu mày suy tư, nếu người nhà y vẫn không tới, quả thực nên
phái người qua đó một chuyến, cái thằng nhóc ngốc nghếch này mỗi ngày ăn
không ngồi rồi đã đành, hễ rảnh là lại tới làm phiền bọn họ.
Lúc này bổ khoái tới báo: “Đại nhân, trước cửa huyện nha có một đội xe ngựa
tới, nhìn qua không giống người huyện Đồng An ta”
Đôi mắt Thẩm Tranh sáng rực lên, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay.
“Nhất định là đại ca tới đón ta rồi!” Phương Tử Ngạn ba chân bốn cẳng chạy
thẳng ra cổng huyện nha.
Thẩm Tranh cũng đi theo sau y, không thể để thần tài bị bạc đãi được.
Khi bọn họ tới cổng huyện nha, đoàn xe vừa mới dừng lại, một nam tử dáng
người cao ráo từ trên xe ngựa bước xuống.
Dân huyện xung quanh xôn xao bàn tán xem những chiếc xe ngựa xa hoa này
từ đâu tới, cũng không biết nam tử kia là ai mà lại giàu có đến thế!
Họ nghe nói một chiếc xe ngựa đã tốn vài chục lượng bạc, vậy mà có nhiều xe
ngựa thế này, chẳng phải phải mất đến mấy trăm lượng bạc sao!
Phương Tử Ngạn vừa nhìn thấy hắn liền lập tức lao tới, nhưng khi sắp chạm
vào hắn thì đột nhiên dừng lại.
Y cúi đầu lí nhí gọi: “Đại ca”
Phương Văn Tu cúi đầu liếc nhìn y một cái, thấy y vẫn bình an vô sự, bèn lên
tiếng trêu chọc: “Ta cứ ngỡ đệ ngày ngày bị nhốt trong lao, không ngờ lại còn
béo ra”
Trong mắt Phương Tử Ngạn lộ ra vẻ khó tin, ý của đại ca là, huynh ấy đã sớm
biết mình bị giữ lại rồi sao?
theo-gia-quoc-huong-toi-phon-vinh/chuong-43-phuong-van-tu-len-cua-ta-loi-
chuoc-nguoihtml]
Vậy tại sao hôm nay huynh ấy mới tới đón mình? Phương Tử Ngạn có chút hụt
hẫng nhưng không dám hỏi ra miệng, chỉ lẳng lặng đi theo sau Phương Văn
Tu.
Phương Văn Tu vừa rồi đã nhìn thấy nữ tử cùng đi ra với đệ đệ nhà mình, nhìn
khí độ quanh thân nàng, chắc hẳn chính là huyện lệnh huyện Đồng An rồi.
Hắn tiến lên phía trước, thần sắc cung kính mở lời, lời lẽ khiến người ta không
thể bắt bẻ được nửa điểm.
“Thẩm huyện lệnh, thảo dân là Phương Văn Tu nhà họ Phương ở huyện Tuyền
Dương, xá đệ tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện đã mạo phạm tới ngài, thảo dân đặc
biệt tới đây để tạ lỗi”
Thẩm Tranh cũng đang đánh giá nam tử trước mặt, ánh mắt trầm ổn, giọng
nói đầy khí lực, cử chỉ hành động đều toát ra khí thế.
Có điều hôm nay Thẩm Tranh nàng là chủ, tự nhiên không thể bị đối phương
lấn lướt được.
Nàng mỉm cười với Phương Văn Tu: “Bản quan cũng không phải hạng người
không biết lý lẽ, nếu chỉ là mạo phạm đơn giản, Phương tiểu công tử đã không
bị giữ lại rồi. Phương công tử mời vào trong nói chuyện”
Ngày đó việc quá đáng nhất mà Phương Tử Ngạn làm tuyệt đối không phải là
mạo phạm Thẩm Tranh nàng, mà là sỉ nhục học trò của huyện nàng và mẫu
thân của hắn, khiến hai người phải khó xử trước đám đông.
Chuyện này nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng chẳng nhỏ. Sạp hàng của
mẹ con nhà họ Bùi vẫn bày ở đó, nếu Phương Tử Ngạn cùng kẻ bạn xấu xa kia
tới sỉ nhục một lần thấy chưa hả giận, sau này liệu có thường xuyên tới nữa
không?
Lúc đó mẹ con nhà họ Bùi còn làm ăn được gì nữa? Lâu dần tâm lý của Bùi
Thiệu Kỳ liệu có nảy sinh vấn đề không?
Tâm tư của trẻ nhỏ là nhạy cảm nhất, nếu lúc này không chú ý, gây ra đại họa
thì ai sẽ chịu trách nhiệm, lúc đó thật sự không phải tiền bạc có thể giải quyết
được.
Phương Văn Tu quay đầu nhìn Phương Tử Ngạn một cái, như muốn hỏi y còn
làm ra chuyện tốt gì nữa.
Cái liếc mắt này khiến Phương Tử Ngạn da đầu tê dại, nhưng y cũng biết mình
đã làm những gì, chỉ đành vùi đầu thật thấp, dọc đường đi theo sau hai người
mà đếm kiến.
Sau khi ba người tới hậu viện, Thẩm Tranh liền đi tới phòng nghỉ gọi Bùi Thiệu
Kỳ đang đọc sách ra, trên đường đi nàng ôn tồn nói: “Lát nữa mọi việc cứ nhìn
ta mà làm, con cứ ngồi một bên là được”
Bùi Thiệu Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, hắn thực ra cũng không quá để tâm tới
chuyện ngày đó nữa, nhưng Phương Tử Ngạn mạo phạm Thẩm đại nhân thì
nhất định phải cầu xin nàng tha thứ.
Bốn người tới thư phòng, Thẩm Tranh mời Bùi Thiệu Kỳ và Phương Văn Tu ngồi
xuống nói chuyện, Phương Tử Ngạn cũng định tự giác ngồi xuống thì bị một
cái lườm của Phương Văn Tu dọa cho không dám động đậy.
Thẩm Tranh nhìn hành động của hai người mà khẽ nhếch môi, nhưng không
lên tiếng.
Nàng rót một chén trà đã pha sẵn từ trước cho Phương Văn Tu, đưa tới trước
mặt hắn: “Huyện nha chúng ta nghèo, không mua nổi trà ngon, mong Phương
công tử đừng chê cười”
Phương Văn Tu đón lấy chén trà hơi nguội kia uống cạn, cười nói: “Thẩm đại
nhân nói quá rồi, trà nước vốn là vật giải khát, đi đường xa tới đây, quả thực có
chút khát rồi”
Mèo con Kute
Đây chính là đã nhận lấy đòn phủ đầu của Thẩm Tranh, ngầm ý rằng: Có yêu
cầu gì thì cứ việc nêu ra.
Như vậy thì dễ làm việc rồi.
Thẩm Tranh lại rót thêm nước nóng vào ấm trà, rót cho Phương Văn Tu một
chén nữa, rồi đi thẳng vào vấn đề.
“Vị này là học tử của huyện Đồng An ta, tên gọi Bùi Thiệu Kỳ, cùng mẫu thân
kinh doanh một sạp đậu thang ở phía đông trấn, hương vị rất ngon, bản quan
bình thường cũng rất thích tới uống”
Phương Văn Tu tự nhiên lập tức hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của nàng.
Bạn học bị Phương Tử Ngạn bắt nạt tên là Bùi Thiệu Kỳ, còn việc nàng thích
uống đậu thang đó, chính là nàng vô cùng coi trọng vị học trò Bùi Thiệu Kỳ này
rồi.
Phương Văn Tu nhướng mày, kinh ngạc nói: “Hóa ra lại ngon đến vậy sao?
Thẩm đại nhân nói làm thảo dân cũng muốn đi uống một bát rồi”
Thẩm Tranh bưng chén trà lên, gật đầu: “Phương đại công tử tự nhiên là phải
đi”
Ý tứ chính là hôm nay hắn Phương Văn Tu đến đây bồi tội với nàng vẫn chưa
đủ, còn phải đích thân tới cửa Bùi gia mới được.
Phương Văn Tu gật đầu vâng lệnh, trong lòng thầm nghĩ nữ tử trước mắt thật
chẳng đơn giản, chỉ dăm ba câu đã ép hắn đến không thở nổi.