Trọng Sinh: Người Quản Lý Hồ Sơ Tội Phạm

Chương 132: Từ Mãn Thương



Sẵn sàng

Bà ấy hận nhất hẳn là việc tên trộm giếc người chỉ bị kết án ba năm, nhưng

con trai bà thì lại vĩnh viễn ra đi.

Dù xã hội có trao tặng vinh dự, thì cũng thế nào chứ?

Sau phút im lặng, mọi người cũng bắt đầu lên tiếng, nhưng giọng đều hạ thấp

xuống.

“Đợi vụ án phá xong, bất kể có phải bà Trần hay không, chúng ta cũng nên

quan tâm đến bà ấy một chút, thật sự quá đáng thương”

“Tìm một nữ cảnh sát tính tình tốt đến nhà khuyên giải, phổ biến pháp luật cho

bà ấy hiểu, thật sự không phải chúng ta bao che kẻ xấu, mà là mọi thứ đều

phải làm theo pháp luật”

“Người thấy việc nghĩa hăng hái làm nên được khen thưởng, cũng phải làm tốt

công tác trấn an người nhà, không thể để anh hùng đổ máu, người nhà rơi lệ

được”

Càng nói về sau, chủ đề càng đi xa.

Lôi Kiêu buộc phải điều chỉnh lại nhịp độ cuộc họp: “Trường hợp bà Trần tôi sẽ

báo cáo lên lãnh đạo, mọi người tập trung thảo luận vụ án này trước”

Có người giơ tay: “Đội trưởng Lôi, tôi cảm thấy bà Trần này không thể nào là

người bỏ độc”

Những người khác cũng bắt đầu hùa theo.

“Đúng vậy, mẹ anh hùng, sao có thể đầu độc chứ?”

“Anh xem cách biểu đạt sự phẫn nộ lớn nhất của bà ấy cũng chỉ là bỏ chút cát

vào chè đậu xanh, đâu có làm chết người”

“Bà ấy lớn tuổi rồi, con trai đã mất, có chút bực tức cũng là chuyện thường

tình, không đến mức hại người. Người mẹ có thể nuôi dạy nên đứa con thấy

việc nghĩa hăng hái làm, tâm địa nhất định là lương thiện”

“Bà Trần bó chân, mọi người biết điều đó có ý nghĩa gì không? Nghĩa là bà ấy

đi đứng còn run rẩy, làm sao có thể qua mắt mọi người lén lút bỏ độc giữa đêm

khuya?”

Tuy nhiên, cũng có ý kiến phản đối.

“Đôi khi, từ người tốt biến thành người xấu cũng chỉ trong một ý niệm”

“Con trai chết rồi, cuộc sống không còn hy vọng, bỏ độc trả thù xã hội cũng

có khả năng chứ. Nhân cơ hội xã hội đang chú ý, lên tiếng thay cho con trai”

“Mẹ anh hùng thì nhất định sẽ không làm việc ác sao? Cũng chưa chắc đâu”

“Bỏ độc đâu cần tốn sức, chính vì bó chân đi lại bất tiện, không thể thực hiện

cách trả thù kịch liệt hơn cần nhiều thể lực, nên bà ấy mới chọn cách bỏ độc

để trả thù xã hội đấy thôi”

Lương Hữu Huấn đợi tiếng thảo luận nhỏ dần mới vẽ hai ngôi sao bên cạnh tên

Trần Thúy Mai: “Bà ấy có động cơ trả thù xã hội, có thời gian gây án. Nhưng số

phận bi thảm, đáng được đồng cảm, vì vậy chúng ta đánh giá 2 sao”

Người cuối cùng là Từ Mãn Thương.

Khương Lăng nhớ bác ấy, người được gọi là bác Từ, cách đây không lâu còn

xảy ra xung đột với cán bộ khu phố.

Từ Mãn Thương năm nay 68 tuổi, là một cảnh sát hình sự về hưu, chiếc quần

cảnh sát cũ luôn được là phẳng phiu, câu cửa miệng là “kỷ luật”, “giới hạn”.

Khu tập thể được xây dựng từ năm 1956, Từ Mãn Thương là lứa cư dân đầu

tiên, có tình cảm sâu đậm với khu Bình An. Con cái ông đều làm việc ở tỉnh

thành, từ sau khi vợ ông qua đời hai năm trước, con cái muốn đón ông lên tỉnh

thành an hưởng tuổi già, nhưng đều bị Từ Mãn Thương từ chối.

Lương Hữu Huấn lấy ra một xấp tài liệu photo: “Từ Mãn Thương ghét cái ác

như kẻ thù, trong mắt không chứa nổi hạt cát, thường xuyên phản ánh các vấn

đề tồn tại trong khu dân cư lên Tổ dân phố. Đây là tài liệu tôi sao chép từ Tổ

dân phố và đồn công an, trong đó ghi lại những lần Từ Mãn Thương đến phản

ánh. Bao gồm hàng xóm trộm cắp, công nhân ngoại tỉnh tụ tập đánh nhau,

cán bộ khu phố tham nhũng, hiện tượng câu trộm điện nghiêm trọng. À, phản

ánh nhiều nhất là vấn đề đọng nước, đường xá xuống cấp, cơi nới trái phép

trong khu”

Thư Sách

“Cuối tháng 6 thành phố Yến bước vào mùa mưa dầm, khu dân cư Bình An vì

mặt đường đọng nước dẫn đến ruồi muỗi sinh sôi, đi lại khó khăn. Theo phản

ánh của cư dân, Từ Mãn Thương từng xảy ra xung đột kịch liệt với cán bộ

Vương đến tìm hiểu tình hình, ông ấy mắng đối phương là đồ vô dụng, còn chỉ

vào tòa nhà Cục Công an nói khu Bình An giờ quá lộn xộn, không phải chỗ cho

người ở, làm mất mặt cả thành phố”

Lương Hữu Huấn nhíu mày: “Từ Mãn Thương là lão hình cảnh về hưu từ Cục

Công an chúng ta, theo lý thuyết không nên biết luật mà phạm luật. Về mặt

tình cảm tôi không muốn coi ông ấy là nghi phạm, nhưng quần chúng đều nói

oán khí của ông ấy rất nặng, hơn nữa đêm xảy ra án mạng ông ấy khai ngủ ở

nhà, không có nhân chứng. Ông ấy là cư dân lâu năm, hẳn là biết rõ bí quyết

sữa đậu nành của Lưu Mỹ Phượng và chỗ giấu bột đậu. Cho nên, tôi vẫn liệt

ông ấy vào danh sách nghi phạm”

Dừng một chút, Lương Hữu Huấn lắc đầu: “Hình cảnh về hưu bị liệt vào diện

nghi phạm, cá nhân tôi cảm thấy khả năng này rất nhỏ, vì vậy đánh giá 1

sao”

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn bức ảnh dán bên cạnh tên Từ Mãn Thương.

Đó là một bức ảnh cũ đã phai màu.

Trong ảnh, Từ Mãn Thương mặc bộ cảnh phục kiểu cũ, lưng thẳng tắp, ánh mắt

sáng ngời, trông rất tinh anh nhanh nhẹn.

Mọi người nhìn nhau, trong chốc lát không biết nên nói gì.

Từ Mãn Thương là lứa cảnh sát đầu tiên sau khi nước Cộng hòa Nhân dân

Trung Hoa thành lập, là một người lấy việc phòng ngừa, ngăn chặn và điều tra

tội phạm, giữ gìn trật tự trị an xã hội làm chức trách cơ bản.

Dù đã về hưu, nhưng tư tưởng bảo vệ bình yên một phương, phục vụ nhân dân

hẳn đã ăn sâu vào máu thịt, sao có thể bỏ độc, gây nguy hại đến tính mạng

cư dân trong khu được?

Tình hình cơ bản của bảy nghi phạm đã báo cáo xong, nhưng hội trường lại rơi

vào trầm mặc vì cái tên Từ Mãn Thương.

Khương Lăng cũng lần đầu tiên biết, bác Từ hóa ra là một cảnh sát về hưu.

Cũng phải thôi, khu Bình An vốn là khu tập thể của hệ thống nội chính, bên

trong có không ít cảnh sát, thẩm phán, viện trưởng viện kiểm sát về hưu. Tuy

theo thời gian khu dân cư xuống cấp, nhiều người đã chuyển đi, nhưng vẫn còn

không ít người già luyến tiếc rời xa nơi gắn bó hơn nửa cuộc đời này.

132-tu-man-thuonghtml]

Khương Lăng cất tiếng hỏi, giọng hơi nghẹn: “Bác Lưu Nhạc Sinh bị trúng độc

nặng nhất, tính mạng nguy kịch, là bạn thân của Từ Mãn Thương phải không?”

Lương Hữu Huấn gật đầu: “Đúng vậy, ông Lưu Nhạc Sinh và Từ Mãn Thương

quan hệ rất tốt. Bác Lưu là giáo viên về hưu, hai người thường xuyên cùng

nhau uống trà, đánh cờ, tán gẫu. Theo lời con trai bác Lưu, hai ông già này

ngày nào không gặp nhau một lần là cả người khó chịu. Cho nên, tôi cảm thấy

khả năng Từ Mãn Thương gây án là rất nhỏ”

Khương Lăng hỏi tiếp: “Tình cảm của Từ Mãn Thương với người nhà thế nào?”

Lương Hữu Huấn trả lời: “Từ Mãn Thương và vợ tình cảm rất tốt, nhưng vợ ông

ấy qua đời ba năm trước, từ đó Từ Mãn Thương như người mất hồn. Con cái

ông ấy cũng rất quan tâm đến sức khỏe của bố, luôn khuyên ông ấy lên tỉnh

thành”

Lôi Kiêu hỏi ngược lại Khương Lăng: “Sao thế? Cô nghi ngờ Từ Mãn Thương à?”

Khương Lăng không trả lời trực diện câu hỏi này: “Cả bảy người này đều có

động cơ phạm tội, nhưng hiện tại đều chưa có bằng chứng trực tiếp”

Lôi Kiêu gật đầu, đứng dậy tổng kết.

“Qua ba ngày rà soát, hiện tại tìm ra bảy nghi phạm. Bước đầu tiên của chúng

ta: Thu hẹp phạm vi điều tra, khoanh vùng mục tiêu, đã hoàn thành. Tiếp theo

là tìm kiếm bằng chứng, tiến hành theo dõi bảy nghi phạm này”

Lương Hữu Huấn: “Rõ!”

Ngụy Dương: “Rõ!”

Trịnh Du: “Rõ!”

Hai ngày sau, tổ rà soát lại bước vào giai đoạn điều tra thu thập chứng cứ gian

nan.

Giống như ký túc xá kiếp trước của Khương Lăng, vụ án ngộ độc tập thể khu

dân cư Bình An vừa được đưa tin lập tức gây ra làn sóng dư luận mạnh mẽ, đủ

loại tin đồn bay đầy trời.

Ngày càng nhiều phóng viên đổ về khu Bình An.

Từ Mãn Thương xuất hiện trên màn hình tivi với vẻ mặt phẫn nộ, ngày càng

nhiều người kêu gọi tăng cường cải tạo và quản lý khu dân cư cũ. Càng nhiều

người lên án lãnh đạo Thành ủy, Ủy ban thành phố ngồi mát ăn bát vàng,

không quan tâm đến dân sinh.

Cục trưởng Cục Công an bị lãnh đạo thành phố gọi lên “uống nước chè”, phòng

Tuyên truyền bận tối mắt tối mũi, mọi áp lực cuối cùng đều đổ dồn lên vai Lôi

Kiêu.

Trong cuộc họp thứ ba của tổ chuyên án, không khí hoàn toàn khác hẳn những

ngày trước.

Lôi Kiêu đập bàn, giọng nói đầy vẻ nôn nóng: “Tổng cộng mười một người

trúng độc, trong đó ba ca nhẹ đã xuất viện, bảy ca nặng sau khi điều trị đã

chuyển sang nhẹ, bác Lưu Nhạc Sinh vẫn đang nằm trong phòng ICU, chưa

qua cơn nguy kịch. Vụ án ngộ độc tập thể quy mô lớn như vậy, ảnh hưởng xã

hội cực kỳ xấu. Thành phố đã hạ lệnh tử, bắt buộc phải phá án trong vòng

mười ngày! Cục trưởng cũng không hài lòng với tiến độ của chúng ta. Các

đồng chí, phải tăng tốc lên, nhanh chóng dập tắt các loại tin đồn trong xã hội.

Vụ án lớn xảy ra ngay dưới mắt Cục Công an, vì danh dự, chúng ta cũng phải

liều mạng!”

Phía sau Lôi Kiêu, bên cạnh bảng đen ghi phương pháp điều tra tam định treo

mấy tấm bảng trắng, trên đó phủ kín chữ viết và hình ảnh chi chít, như một

tấm mạng nhện khổng lồ bao trùm lấy mọi ngóc ngách và muôn hình vạn

trạng con người trong khu Bình An.

Trên bàn rải rác báo cáo rà soát của các tổ, tiếng lật giấy sột soạt vang lên, lời

nói của Lôi Kiêu như tảng đá lớn đè nặng trong lòng mỗi người.

Lôi Kiêu chống hai tay xuống bàn họp, hốc mắt trũng sâu, cằm lởm chởm râu

xanh, giọng khàn đặc: “Các tổ báo cáo tiến triển, nói vào trọng điểm!”

Ngụy Dương phụ trách hướng trả thù quán hàng đứng lên trước, nói rất nhanh.

“Theo điều tra, đêm xảy ra án mạng Trương đồ tể uống rượu ở quán ăn Lão

Thái đến 1 giờ sáng, có ít nhất ba bạn nhậu làm chứng. Nhà hắn ở ngay sau

quán ăn, đi bộ năm phút là tới quầy hàng. Chúng tôi lục soát được nửa gói

thuốc diệt chuột tên là ‘Ba Bước Ngã’ ở sạp thịt của hắn, đã gửi đi kiểm tra

đối chiếu thành phần. Khi chúng tôi triệu tập Trương Lực, hắn rất kích động,

khăng khăng chuyện này không phải do hắn làm, nguyên văn là: ‘Ông đây

muốn làm thì đập phá quán một cách quang minh chính đại, bỏ độc là đồ

hèn!'”

“Chồng Triệu Mỹ Quyên làm chứng từ sau 9 giờ tối ngày 24 đến sáng hôm sau

bà ta đều ở nhà, không ra ngoài. Cán bộ khu phố phản ánh, Triệu Mỹ Quyên

gần đây định mở sạp buôn bán nhỏ, đã đến Tổ dân phố hỏi thăm vài lần. Khi

chúng tôi đưa Triệu Mỹ Quyên về Cục, bà ta khóc lóc thảm thiết, nói chỉ ghen

tị việc làm ăn của Lưu Mỹ Phượng chứ tuyệt đối không có gan bỏ độc”

“Do đó, tổ chúng tôi hiện tại phán đoán, cơ bản có thể loại trừ hiềm nghi của

Triệu Mỹ Quyên, nhưng Trương Lực vẫn có khả năng”

Tổ trưởng tổ phụ trách hướng trả thù cá nhân Trịnh Du tiếp lời, trình bày rất

mạch lạc.

“Lý Cường đã được xác nhận lẩn trốn đến nhà họ hàng ở tỉnh bên, đang bố trí

bắt giữ. Tại lán than hắn thuê trọ tìm thấy một lượng nhỏ bột trắng, đã gửi đi

kiểm tra. Ngoài ra còn tìm thấy giấy nợ do Chu Đại Minh viết, số tiền 1500 tệ.

Chu Đại Minh thừa nhận nợ lương và có xung đột, nhưng phủ nhận việc sai

người đánh Lý Cường. Mặt khác, thủ kho công trường xác nhận, ba ngày

trước khi xảy ra vụ án đã mất nửa túi thuốc chuột Tétramine. Lý Cường có

hiềm nghi rất lớn”

“Đỗ Bồi Thắng có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng vào tối 24, ông ta chơi cờ ở

phòng hoạt động người cao tuổi của phường đến 10 giờ mới tan cuộc về nhà,

có không ít người làm chứng. Thuốc chuột tìm thấy trong nhà ông ta thực ra là

thuốc diệt gián độc tính thấp. Ngoài ra, việc ông ta oán hận tiếng đàn violin

của cháu bác Lưu là thật, nhưng chưa từng có hành động thực tế nào. Hiềm

nghi của ông ta cơ bản có thể loại trừ”

Lương Hữu Huấn phụ trách hướng trả thù xã hội bắt đầu báo cáo.

“Trong rác thải Hồ Quảng Chí vứt đi, chúng tôi tìm thấy nhật ký bị xé vụn của

ông ta, nội dung bên trong đọc mà rợn người, tràn ngập thù hận khắc cốt ghi

tâm với hộ kinh doanh cá thể và những ảo tưởng tiêu diệt sạch sẽ, nhưng

không mô tả kế hoạch cụ thể nào. Theo quan sát của chúng tôi, người này tính

cách yếu đuối, khả năng hành động kém, hàng xóm bảo ông ta chỉ dám chửi

đổng trong nhà. Hiềm nghi cơ bản có thể loại trừ”

“Chúng tôi phát hiện chiếc bát dính độc trong rác thải sinh hoạt bà Trần vứt đi,

dư lượng chất độc trên bát trùng khớp với hiện trường. Sau đó xác minh được

là bà ấy nhặt từ quán sữa đậu nành về, định rửa sạch để dùng. Ngoài ra, trong

quá trình giao tiếp chúng tôi phát hiện bà ấy bị bệnh phổi khá nặng, đi vài

bước là thở dốc, không đủ điều kiện sức khỏe để thực hiện hành vi bỏ độc

chính xác vào đêm khuya. Hiềm nghi cơ bản có thể loại trừ”

Nói đến đây, Lương Hữu Huấn cúi đầu, tâm trạng chùng xuống rõ rệt.

“Cuối cùng là Từ Mãn Thương. Chúng tôi đã tìm được con trai ông ấy, thuyết

phục anh ta phối hợp với cảnh sát, nhân lúc Từ Mãn Thương không ở nhà vào

lục soát. Anh ta tìm thấy nhiều loại bao bì thuốc chuột kiểu cũ trong ngăn

kéo phòng ngủ của bố, trong đó có một loại giấy dầu lót bên trong có hoa văn

tương đồng cao với mảnh giấy dầu còn sót lại tại hiện trường, đã gửi Đội Kỹ

thuật so sánh chính xác thành phần mực in. Hàng xóm phản ánh gần đây ngôn

luận của bác Từ ngày càng cực đoan, thái độ cũng rất nóng nảy”

Nói đến đây, Lương Hữu Huấn dừng lại một chút, khi mở miệng giọng trầm

xuống: “Chúng tôi hỏi con trai ông ấy, anh ta bảo gần đây đầu óc ông cụ có vẻ

có vấn đề, trí nhớ hơi lộn xộn, ngay cả tên đồng đội cũ chưa từng nhầm bao

giờ cũng nói sai”

Nói thật, điều mọi người không mong muốn thấy nhất chính là Từ Mãn Thương

bị nghi ngờ. Vốn còn hy vọng sau khi điều tra thêm có thể loại trừ hiềm nghi

của ông, nhưng hiện tại xem ra, hiềm nghi của ông lại càng tăng thêm.

Đặc biệt là vật chứng kia.

Nhân viên vật chứng tìm thấy một tờ giấy dầu bị vứt bỏ trong thùng rác gần

quán ăn sáng, thành phần thuốc chuột còn sót lại trên giấy dầu trùng khớp

với chất độc được thêm vào bột đậu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.