Tiêu Văn Quyên vẫn không nỡ: “Nhưng mà, con bận rộn như vậy, đâu có thời
gian chăm sóc bản thân tử tế. Hơn nữa, cơm căng tin làm sao đảm bảo dinh
dưỡng và vệ sinh như cơm mẹ nấu? Mẹ ở lại còn có thể trò chuyện với con,
nấu cơm cho con, như thế con mới không thấy cô đơn, đúng không?”
Khương Lăng nắm lấy cánh tay mẹ, ánh mắt trong veo: “Mẹ à, trước khi tìm
thấy mọi người, con sống một mình rất tốt, cũng tự chăm sóc bản thân rất ổn
mà. Đâu có lý nào tìm được mọi người rồi, con lại trở thành bông hoa trong
lồng kính cần cha mẹ che chở chứ, đúng không ạ?”
Tiêu Văn Quyên thở dài, im lặng.
Khương Lăng biết tâm bệnh của mẹ, dịu giọng nói: “Chẳng phải Niệm Tiêu sắp
nghỉ hè rồi sao? Thế này đi, mẹ về trước, đợi con xong vụ án này, mẹ đưa em
sang đây ở một thời gian. Như vậy lúc con không có nhà, có em bầu bạn với
mẹ, con cũng yên tâm hơn một chút”
Tiêu Văn Quyên nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy con gái nói có lý.
Bà từ nước ngoài trở về liền đến thẳng thành phố Yến, chỉ mải mê bên cạnh
Khương Lăng mà lơ là cô con gái út Niệm Tiêu.
Vụ án đầu độc sữa đậu nành như một đám mây đen bao phủ bầu trời khu dân
cư, cư dân ai nấy đều nơm nớp lo sợ. Hiện tại các quán ăn sáng gần như vắng
tanh, mọi người đều sợ đồ ăn bên ngoài bị bỏ độc.
Tiêu Văn Quyên muốn ở lại chăm sóc con gái, nhưng cũng không muốn trở
thành gánh nặng cho Khương Lăng, bèn gật đầu: “Được rồi, vậy mẹ về nhà xem
sao, đợi Niệm Tiêu nghỉ hè sẽ đưa con bé sang. Con phải nhớ kỹ nhé, đừng ăn
cơm bụi bên ngoài, muốn ăn thì cứ ăn ở căng tin cơ quan cho an toàn”
Sau khi hai mẹ con bàn bạc xong, Tiêu Văn Quyên bắt xe trở về vào chủ nhật.
Vụ án đầu độc sữa đậu nành cũng bước vào cuộc họp giao ban lần thứ hai.
Sau khi tổng hợp tình hình từ các tổ, danh sách nghi phạm cuối cùng còn lại
bảy người.
Người đầu tiên đứng lên báo cáo là Ngụy Dương của tổ hai. Anh ta viết hai cái
tên lên bảng đen: Trương Lực, Triệu Mỹ Quyên, rồi bắt đầu báo cáo.
“Trương Lực, 45 tuổi, mọi người hay gọi là Trương đồ tể, mở sạp thịt trong khu,
sau khi dọn hàng thường uống rượu ở gần đó, có thời gian gây án. Sạp thịt và
quán ăn sáng của Lưu Mỹ Phượng chỉ cách nhau 3 mét, dùng chung một rãnh
thoát nước. Hắn và Lưu Mỹ Phượng buôn bán cạnh nhau, rất quen thuộc quy
trình nấu sữa đậu nành của bà ta, biết bà ta có thói quen cho thêm bột đậu
vào thùng sữa”
“Trương Lực chê quán Lưu Mỹ Phượng rán quẩy khói dầu nồng nặc, Lưu Mỹ
Phượng mắng sạp thịt Trương Lực thu hút ruồi nhặng, hai người thường xuyên
cãi vã vì chuyện này. Trương đồ tể nhiều lần tạt nước rửa sạp thịt, cố ý để nước
bẩn bắn sang hàng bà Lưu, suýt làm bẩn thùng sữa đậu nành, hai người từng
chửi nhau giữa đường ba lần. Lưu Mỹ Phượng từng thì thầm với khách quen
rằng thịt nhà họ Trương rẻ một cách đáng ngờ, chắc chắn có vấn đề. Lời đồn
lan ra, Trương đồ tể xách dao chặt xương sang đập phá quán bà Lưu, bị đồn
công an tạm giữ ba ngày, từ đó hai nhà kết thù”
Ngụy Dương lấy ảnh Trương Lực dán cạnh tên, bổ sung: “Trương Lực tính tình
nóng nảy, động cơ trả thù cho hả giận rất rõ ràng, hắn từng bán thuốc diệt
chuột nên có nguồn cung cấp, vì vậy tổ chúng tôi liệt hắn vào diện nghi phạm
số một”
Khương Lăng nghe báo cáo, trước mắt hiện lên nụ cười niềm nở của Lưu Mỹ
Phượng khi bán hàng. Vốn tưởng bà là người làm ăn xởi lởi, độ lượng, không
ngờ cũng ngấm ngầm nói xấu hàng xóm, gây thù chuốc oán với Trương Lực.
Ngụy Dương lấy ảnh Triệu Mỹ Quyên dán lên, bắt đầu giới thiệu nghi phạm thứ
hai.
“Triệu Mỹ Quyên, 38 tuổi, nguyên là công nhân nhà máy dệt quốc doanh, sau
khi nghỉ việc trở thành lao động tự do, uốn tóc xoăn tít, thích mặc váy hoa nhí,
gặp ai cũng than vãn về việc cải cách doanh nghiệp. Lý do gây thù với Lưu Mỹ
Phượng là vì con trai Triệu Mỹ Quyên tên Tiểu Dũng ăn quẩy ở quán bà Lưu
xong bị tiêu chảy. Triệu Mỹ Quyên khăng khăng cho là ngộ độc dầu cống rãnh,
cầm sổ khám bệnh sang bắt đền 500 tệ, Lưu Mỹ Phượng từ chối bồi thường.
Từ đó về sau, mỗi lần đi qua quán ăn sáng, Triệu Mỹ Quyên đều nói bóng gió
rằng quán bà Lưu là quán lòng lang dạ thú, cho người ta ăn đồ chết người”
Triệu Mỹ Quyên?
Khương Lăng từng gặp người này, chính là người phụ nữ từng đứng xếp hàng
trước sạp quẩy của Lưu Mỹ Phượng, chê bà rán chậm chạp tên là “Mỹ Quyên”.
Nếu bà ta đã chửi quán Lưu Mỹ Phượng là quán lòng lang dạ thú, tại sao vẫn
tiếp tục mua quẩy nhà bà ấy? Chẳng phải là tự vả vào mặt mình sao?
Ngụy Dương nói tiếp: “Cũng không loại trừ khả năng Triệu Mỹ Quyên giận cá
chém thớt vì bản thân bị mất việc. Trong quá trình điều tra, chúng tôi phát
hiện Triệu Mỹ Quyên mắng Lưu Mỹ Phượng là hộ kinh doanh cá thể luồn lách
kẽ hở chính sách để làm giàu, than thân trách phận mình cống hiến thanh
xuân cho nhà máy rồi bị vứt bỏ, trong khi mấy kẻ làm ăn cò con hút máu
người này lại sống ngày càng sung sướng”
“Tương tự, Triệu Mỹ Quyên cũng là cư dân lâu năm trong khu Bình An, biết rõ bí
quyết bột đậu của Lưu Mỹ Phượng. Cơ quan chồng bà ta từng phát thuốc
diệt chuột, nên bà ta có khả năng tiếp cận chất độc. Bà ta sống ngay trong tòa
nhà có quán ăn sáng, ở gần, hành động vào đêm khuya rạng sáng ít gây chú ý.
Trong khoảng thời gian xảy ra vụ án, bà ta khai ngủ ở nhà, không có ai làm
chứng, có đầy đủ thời gian gây án. Vì vậy, bà ta bị tổ chúng tôi liệt vào diện
nghi phạm số 2.”
Báo cáo xong, Ngụy Dương nhìn Khương Lăng: “Cô giáo Tiểu Khương, cô thấy
thế nào?”
Khương Lăng hỏi: “Trương Lực từng bị tạm giữ vì cầm dao đập phá quán,
sáng ngày 21 tôi từng gặp Triệu Mỹ Quyên xếp hàng mua quẩy. Động cơ trả
thù của hai người này liệu có đủ mạnh không, có bằng chứng trực tiếp nào
không? Sau khi xảy ra án mạng, họ có hành vi bất thường nào không, ví dụ như
cố tình lảng tránh hoặc chủ động nghe ngóng tin tức?”
Ngụy Dương bị Khương Lăng hỏi dồn dập có chút bối rối, suy nghĩ nghiêm túc
rồi trả lời: “Ừm, Trương Lực và Triệu Mỹ Quyên tuy đều có thù oán với Lưu Mỹ
Phượng, nhưng động cơ có vẻ hơi yếu, hiện tại cũng chưa có bằng chứng trực
tiếp. Trong quá trình điều tra, thái độ của hai người họ rất bình thường, nói thế
nào nhỉ, có chút hả hê khi người khác gặp họa, đều bảo đó là quả báo của Lưu
Mỹ Phượng”
Tuy có tư thù nhưng chưa đến mức không đội trời chung, cùng lắm cũng chỉ là
chửi bới vài câu, đập phá vài cái.
Như Trương Lực, nóng tính lên thì đập phá quán; Triệu Mỹ Quyên vì ghen tị nên
thường xuyên nói xấu Lưu Mỹ Phượng, nhưng bảo hai người họ đầu độc hại
người, liên lụy đến bao nhiêu hàng xóm vô tội thì e là động cơ chưa đủ mạnh.
Sau khi Ngụy Dương ngồi xuống, Lôi Kiêu nhìn sang Trịnh Du: “Tổ 3 các cô lọc
ra được mấy nghi phạm?”
Trịnh Du đứng dậy: “Hai người, một người tên Lý Cường, biệt danh Tiểu Tứ
Xuyên, người kia tên Đỗ Bồi Thắng, biệt danh Đỗ Què”
Lôi Kiêu ra hiệu cho cô lên bảng: “Lên đây, nói qua tình hình cơ bản cho mọi
người”
Trịnh Du không hề lúng túng, tự tin bước lên bục, viết hai cái tên lên bảng đen.
Tiểu Tứ Xuyên Lý Cường, 25 tuổi, thợ điện nước công trường, sống trong lán
than cơi nới trái phép, giọng Tứ Xuyên đặc sệt. Người hắn hận nhất là chủ thầu
Chu Đại Minh sống ở tòa nhà số 3 khu Đông. Chu Đại Minh nợ lương Lý Cường
và nhóm công nhân Tứ Xuyên ba tháng, khoảng 2000 tệ. Khi Lý Cường đi đòi
lương đã bị đàn em của Chu Đại Minh đánh gãy hai cái răng, còn tuyên bố
“còn làm loạn thì tao giếc chết”.
Chu Đại Minh là khách quen của quán thím Vương, ngày nào cũng uống hai
bát sữa đậu nành.
Đỗ Què, 60 tuổi, thợ sửa đồng hồ, chân phải bị đánh què trong thời đại biến
động, sống ở tầng một tòa nhà số 6 khu Đông, cửa sổ trồng đầy xương rồng.
Đối tượng thù hằn của ông ta là bác Lưu, người bị trúng độc nặng nhất trong
vụ này. Nguyên nhân là cháu trai bác Lưu học đàn violin, chiều nào cũng luyện
tập, tiếng đàn xuyên tường đập vào tai ông ta.
Đỗ Què từng đập cửa hai lần, bác Lưu tính tình hiền lành, giải thích là cháu cần
luyện tập nhiều, mong ông ta thông cảm. Nhưng Đỗ Què lại đi rêu rao khắp nơi
rằng bác Lưu dung túng cháu làm càn, muốn dùng tiếng ồn hại chết ông ta.
Đỗ Què biết bác Lưu là khách quen của quán ăn sáng, sáng nào cũng phải
uống một bát sữa đậu nành, ăn hai cái quẩy.
Giới thiệu xong hai nghi phạm này, Trịnh Du nói: “Chu Đại Minh do buổi sáng bị
tiêu chảy nên ra khỏi nhà muộn, may mắn thoát nạn. Bác Lưu lần này trúng
độc khá nặng, hiện vẫn đang được cấp cứu. Bác ấy tuổi cao, tình hình không
khả quan lắm”
131-nghi-pham-2.html]
Trịnh Du dừng một chút, quét mắt nhìn quanh: “Lý Cường sáng sớm ngày 24 đã
rời khỏi khu dân cư, đến nay bặt vô âm tín, hắn có hiềm nghi rất lớn”
Trịnh Du báo cáo một mạch xong, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Khương Lăng,
chờ đợi nhận xét.
Khương Lăng cảm thấy dáng vẻ này của cô ấy giống hệt học sinh chờ cô giáo
công bố điểm thi cuối kỳ, mỉm cười nói: “Có thể tìm ra Chu Đại Minh – người
may mắn thoát nạn, đồng thời phát hiện ra sự khả nghi của Lý Cường, công tác
tỉ mỉ nghiêm túc, rất tốt”
Trịnh Du được khích lệ, tiếp tục bổ sung: “Hành tung của Lý Cường không cố
định, hoạt động về đêm không ai để ý. Hắn là người thuê nhà thường trú trong
khu, nếu khả năng quan sát tốt thì có thể phát hiện thói quen cho bột đậu vào
sữa của Lưu Mỹ Phượng. Đặc biệt là việc đột nhiên biến mất sau khi vụ án xảy
ra, điều này chứng tỏ hắn có tật giật mình, hiềm nghi rất lớn!”
Khương Lăng hỏi: “Lý Cường có động cơ trả thù, có thể liệt vào diện nghi
phạm. Nhưng việc biến mất vào ngày xảy ra vụ án là trùng hợp hay bỏ trốn vì
sợ tội, điểm này cần điều tra thêm”
Trịnh Du dõng dạc đáp: “Rõ! Chúng tôi sẽ tiếp tục theo sát”
Lôi Kiêu nhìn quanh phòng họp: “Hai tổ trước đã liệt kê bốn nghi phạm, đều có
động cơ và thời gian gây án, nhưng hiện tại thiếu bằng chứng trực tiếp. Tiếp
theo, mời Tiểu Lương nói cho mọi người biết, những nghi phạm nào có động cơ
trả thù xã hội”
Lương Hữu Huấn bước lên bục, viết tên ba nghi phạm lên bảng: “Hai ngày nay
chúng tôi rà soát khu dân cư Bình An, phát hiện oán khí của cư dân không nhỏ.
Dựa theo phạm vi điều tra và đặc điểm tâm lý đã xác định trong cuộc họp
trước, chúng tôi cuối cùng sàng lọc ra ba nghi phạm”
Ngay sau đó, anh ta dán ảnh đời thường bên cạnh mỗi cái tên và bắt đầu giới
thiệu.
Nghi phạm thứ nhất tên là Hồ Quảng Chí.
Hồ Quảng Chí năm nay 50 tuổi, nguyên là kế toán Hợp tác xã Tiêu thụ thành
phố, hói đầu, đeo kính gọng vàng, túi áo sơ mi lúc nào cũng gài ba cây bút
máy. Hồ Quảng Chí tinh thông bàn tính sổ sách, nhưng do Hợp tác xã Tiêu thụ
bị các trung tâm thương mại mọc lên như nấm đào thải nên ông ta mất việc.
Vợ ông ta bỏ trốn theo một hộ kinh doanh cá thể, trước khi đi còn để lại mảnh
giấy bảo ông ta đáng đời bị đào thải.
Cư dân trong khu đều biết Hồ Quảng Chí, bởi vì ông ta rõ ràng trong túi chẳng
có xu nào nhưng vẫn thường xuyên ăn mặc bóng bẩy, xuất hiện ở “trung tâm
hóng hớt” của khu dân cư —— gốc cây bạch quả giữa sân, thao thao bất tuyệt
về hào quang ngày xưa, chửi rủa cải cách mở cửa là phục hồi chủ nghĩa tư
bản, mắng những hộ kinh doanh cá thể như Lưu Mỹ Phượng là mối mọt đục
khoét đất nước. Ông ta từng không chỉ một lần chỉ vào quán ăn sáng của Lưu
Mỹ Phượng nói: Chỉ khi bớt đi những hộ cá thể như thế này thì kinh tế đất nước
mới phát triển được.
Thư Sách
Nghe giới thiệu về Hồ Quảng Chí, mọi người bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán.
“Thật không ngờ, thập niên 90 rồi mà vẫn còn người chửi cải cách mở cửa là
cái gì phục hồi cơ đấy?”
“Loại người này đáng sợ thật, tư tưởng lạc hậu lại từng chịu cú sốc lớn, chắc
thần kinh có vấn đề rồi”
“Nhân viên kỹ thuật tài vụ như ông ta, nếu chịu thuận theo thời đại, tìm việc
làm mới hoàn toàn không thành vấn đề, đằng này cứ khư khư ôm lấy cái mớ lý
thuyết thời bao cấp, nhìn cái gì mới cũng ngứa mắt, thật bi ai!”
Quả nhiên không hổ là động cơ phạm tội 3 sao, nghi phạm đầu tiên đã thu hút
sự hứng thú của mọi người, ai nấy đều hăng hái phát biểu ý kiến.
Khương Lăng nhớ kiếp trước từng nghe một câu: Khi thời đại vứt bỏ bạn, nó
thậm chí chẳng thèm nói một lời chào.
Hợp tác xã Tiêu thụ là sản phẩm của thời kinh tế kế hoạch, từng là một trong
những đơn vị tốt nhất. Có thể vào làm kế toán ở đó, Hồ Quảng Chí hẳn đã
hưởng lợi không ít từ thời đại ấy.
Cũng chính vì thế, ông ta mới kịch liệt phản đối sự trỗi dậy của kinh tế cá thể.
Lương Hữu Huấn vẽ ba ngôi sao bên cạnh tên Hồ Quảng Chí, nhìn Khương
Lăng nói: “Cô giáo Tiểu Khương, tôi dựa theo phân cấp sao của cô hôm đó để
đánh giá ba nghi phạm này. Hồ Quảng Chí căm ghét hộ cá thể, bỏ độc vào
sữa đậu nành của quán ăn sáng, động cơ trả thù xã hội rất rõ ràng. Hơn nữa
Hồ Quảng Chí sống một mình, không ai có thể chứng minh hành tung của ông
ta vào thời điểm xảy ra vụ án, hiềm nghi rất lớn, định mức 3 sao”
Khương Lăng khẽ gật đầu.
Hệ thống đánh giá sao này có thể nhân rộng trong lĩnh vực hình sự cũng là
chuyện tốt. Ít nhất nó làm cho những phân tích lý luận khô khan trở nên sinh
động và thú vị hơn một chút.
Lương Hữu Huấn tiếp tục giới thiệu nghi phạm thứ hai.
Bà Trần, tên thật Trần Thúy Mai, năm nay 68 tuổi, bó chân gót sen, sống một
mình. Chồng mất sớm, bà một mình nuôi con trai độc nhất khôn lớn, tình cảm
mẹ con rất tốt. Hơn hai mươi năm trước, con trai bà vì thấy việc nghĩa hăng hái
làm, đuổi bắt trộm nên bị đâm chết. Hung thủ vì chưa đến tuổi thành niên
nên chỉ bị phạt cải tạo lao động ba năm.
Tinh thần bà Trần gần như sụp đổ, bà cắt nát cờ thưởng do khu phố trao tặng,
từ đó trở nên căm hận cả xã hội, thường xuyên lẩm bẩm: “Cái thế đạo này thối
nát rồi, người tốt sống không thọ, kẻ xấu sống ngàn năm!”
Theo phản ánh của quần chúng, bà Trần từng lén bỏ cát, đá vụn vào chè đậu
xanh do Tổ dân phố phát. Khi bị phát hiện, bà nhổ nước bọt xuống đất, chửi
rủa mọi người đều là người xấu, không xứng ăn đồ ngon. Bà còn từng chỉ vào
tòa nhà Cục Công an mắng cảnh sát bao che kẻ xấu, không làm tròn trách
nhiệm, đáng bị bắt đi lao động cải tạo hết.
Nghe đến đây, hiện trường lặng đi.
Trong lòng mọi người đều có chút nặng nề.
Góa phụ nuôi con một mình, khó khăn lắm con mới trưởng thành lại hy sinh vì
việc nghĩa, cảnh ngộ của Trần Thúy Mai thật đáng thương.