“Sanh Nhi, em vừa mới phẫu thuật xong, phải nghỉ ngơi cho thật tốt”
Tôi vẫn chưa chết. Sở Hành đã dứt khoát đưa tôi rời khỏi Ngô Thành để thực
hiện ca đại phẫu này.
Đó là một cuộc phẫu thuật mà tỷ lệ thành công chỉ vỏn vẹn 1%. Nhưng Sở
Hành nói rằng đêm đó, khi anh đến biệt thự nhà họ Thời, tôi đã thoi thóp lắm
rồi. Lúc ấy tôi mặc chiếc váy trắng nằm trên giường, gương mặt trắng bệch
không còn chút sức sống. Nếu không đánh cược với cuộc phẫu thuật này, thì
kết cục cũng chỉ là cái chết mà thôi.
Ca mổ không hẳn là thành công mỹ mãn, nhưng ít ra cũng không thất bại. Chí
ít, tôi đã giành giật thêm được cho mình chút thời gian ít ỏi.
Quý Noãn đưa tay vén lọn tóc dài bên tai tôi. Tôi khó khăn mấp máy môi định
nói điều gì đó, nhưng cô ấy đã vội ngăn lại: “Cậu vừa mới tỉnh dậy, trên người
vẫn còn cắm đầy máy móc, tạm thời chưa nói chuyện được đâu”
Tôi khẽ chớp mắt thay cho lời đồng ý. Quý Noãn nói tiếp: “Mấy ngày trước tụi
mình không đưa cậu đi ngay. Theo ý của Sở Hành, tớ đã gọi điện cho Cố Đình
Sâm. Lúc anh ta đến thấy cậu như vậy, anh ta đã đinh ninh là cậu chết rồi, anh
ta khóc thảm thiết lắm. Họ còn tổ chức tang lễ cho cậu, luật sư cũng đã
công bố di chúc rồi”
Họ đã tổ chức tang lễ cho tôi sao. Vậy là ở Ngô Thành bây giờ, cái tên Thời
Sanh đã vĩnh viễn biến mất rồi ư? Nghĩ đến đây, lòng tôi dâng lên một nỗi bi
thương nghẹn ngào.
Quý Noãn xoa bóp cánh tay đã tê cứng vì nằm lâu của tôi, giọng đầy hối lỗi:
“Sở Hành dựng lên màn kịch cái chết của cậu là vì muốn trừng phạt Cố Đình
Sâm, muốn anh ta phải sống trong dằn vặt và hối hận suốt đời. Nhưng tớ.
nhìn thấy anh ta quỳ trước mộ cậu khóc nấc không thành tiếng, tớ lại mủi lòng
nên đã nói ra sự thật”
Khóc đến nức nở sao.
Tôi vẫn nhớ như in trước lúc tôi hôn mê, Cố Đình Sâm đã đến tìm tôi và nói một
cách chân thành: “Thời gian qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, rằng người anh yêu
thực sự là ai. Hóa ra, người anh yêu lại chính là người phụ nữ mà anh từng rất
căm ghét”
Anh ta còn nói: “Làm Cố phu nhân của anh nhé, chúng ta tái hôn đi”
Lúc đó tôi đã không đồng ý, và anh ta cũng chẳng thực hiện lời hứa ấy. Cuối
cùng, Cố Đình Sâm vẫn chọn cưới Ôn Như Yên.
Tôi mím môi, cố gắng thốt lên từng chữ khàn đặc: “Chẳng lẽcậu không hận
anh ta sao?”
Trước đây, vì Ôn Như Yên mà Cố Đình Sâm đã tống Quý Noãn vào tù, những
ngày tháng trong đó chắc chắn là dài tựa thế kỷ. Vậy mà cô ấy lại lấy đức báo
oán, báo cho anh ta biết tôi còn sống.
“Tớ hận chứ” Quý Noãn khựng lại, đôi tay vẫn nhẹ nhàng xoa bóp cho tôi:
“Trong những ngày ở tù, không lúc nào mình thôi hận anh ta. Hận anh ta bao
che cho Ôn Như Yên, hận anh ta bắt nạt người bạn thân nhất của mình. Nhưng
mọi oán hận ấy đã tan biến ngay giây phút tớ thấy anh ta quỳ gối trước mộ
cậu, khóc đến xé lòng xé dạ”
Quý Noãn xót xa nói: “Tớ đã từng yêu Trần Sở Sinh đến bất chấp tất cả, nên tớ
hiểu thấu nỗi đau khi mất đi người mình yêu nhất. Nhìn thấy Cố Đình Sâm lúc
đó, mình cứ ngỡ như đang nhìn thấy chính bản thân mình ngày trước”
Quý Noãn nói anh ta khóc vì tôi đến xé lòng. Trước đây, tôi chưa từng tưởng
tượng nổi một người đàn ông lạnh lùng như anh ta khi để lộ cảm xúc sẽ ra sao,
nói gì đến việc khóc lóc chân tình trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Một Cố Đình Sâm như thế, quả thật khiến người ta phải mủi lòng.
Tôi mệt mỏi khép đôi mi lại, rồi nghe Quý Noãn hỏi khẽ: “Cậu. còn yêu anh ta
không?”
Tôi mấp máy môi, giọng khàn đặc: “Có”
Tình yêu tôi dành cho Cố Đình Sâm đã kéo dài đằng đẵng chín năm trời, thứ
tình cảm sâu đậm ấy làm sao có thể xóa sạch trong một sớm một chiều. Kết
cục như hiện tại có lẽ cũng là một sự giải thoát cho cả hai, đã chấp nhận yêu
đơn phương thì phải chấp nhận thua cuộc.
Quý Noãn lo lắng hỏi: “Vậy sau khi khỏe lại, cậu có muốn quay về Ngô Thành
không?”
Tôi thất thần hỏi ngược lại: “Quay về đó rồi. mình sẽ là ai đây?”
Quý Noãn đột nhiên ngập ngừng: “Sanh Nhi, có một chuyện mình đã đắn đo rất
lâu, không biết có nên nói cho cậu biết không. Mình sợ cậu không chịu nổi sự
thật này. nhưng tớ vẫn mong cậu biết rõ sự thật”
Tôi thắc mắc: “Sự thật gì cơ?”
Tôi đã bước hụt một chân vào cửa tử rồi, còn sự thật nào mà tôi không chịu
đựng nổi nữa chứ?
Cô ấy trịnh trọng nói: “Cố Đình Sâm có một người anh trai tên là Cố Lan Chi”
Có lẽ vì vừa tỉnh lại nên đầu óc tôi vẫn còn mơ màng, nặng trĩu. “Mình biết
chuyện này mà” Tôi đáp.
Quý Noãn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương cảm: “Hai người là anh em sinh
đôi, gương mặt giống hệt nhau, không khác một chút nào”
Tôi bàng hoàng nhìn cô ấy: “Câụ. câụ định nói gì?”
“Chín năm trước, người mà cậu gặp. vốn không phải là Cố Đình Sâm”
Mắt tôi tối sầm lại, tai chỉ còn nghe thấy tiếng Quý Noãn hốt hoảng gọi tên
mình. Đầu óc tôi lúc này trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì thêm. Câu nói
của Quý Noãn như một tiếng sét đánh ngang tai mà tôi phải mất rất lâu, rất
lâu sau mới có thể hiểu được ý nghĩa cay đắng đằng sau đó.
..
Tôi có một bí mật giấu kín tận đáy lòng: Tôi đã yêu Cố Đình Sâm ròng rã chín
năm.
Thuở thiếu thời, tôi luôn lặng lẽ dõi theo bóng lưng anh. Khi trưởng thành, tôi
cuối cùng cũng được danh chính ngôn thuận trở thành vợ anh. Chín năm trời,
tôi kiên định bảo vệ bóng hình người đàn ông ấy. Tôi luôn giữ một thái độ rụt
rè, cẩn trọng để nâng niu mối tình đơn phương thầm kín đó.
Dẫu anh chẳng cho tôi lấy một chút tình yêu, dẫu đến một tia thương hại cũng
không có, tôi vẫn cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh không một lời oán
thán.
Bởi vì tình yêu của tôi vốn dĩ rất thuần khiết: Cả một đời này, chỉ dành trọn cho
một người.
Nhưng giờ đây Quý Noãn lại nói với tôi rằng, người đàn ông dịu dàng như gió
mát trăng thanh năm ấy. vốn chẳng phải là anh. Tất cả những ký ức mà tôi
tôn thờ, tất cả tình thâm mà tôi vun vén, hóa ra ngay từ đầu đã là một sự nhầm
lẫn tai hại.
Cứ nghĩ đến đó, tim tôi lại nhói lên từng cơn đau đến nghẹt thở.
Tôi lại phải vào phòng cấp cứu một lần nữa. Khi tỉnh lại, anh Sở Hành đã túc
trực bên giường bệnh. Thấy tôi đau đớn như vậy, anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi,
giọng dịu dàng hết mực: “Sanh Nhi, sao em lại khóc?”
Tôi. tôi đang khóc sao?
Trong tâm trí tôi vẫn vẹn nguyên hình ảnh lần đầu gặp “Cố Đình Sâm”; vẫn nhớ
rõ giọng nói ấm áp ấy dịu dàng gọi tôi là “cô bé”; và càng nhớ rõ bản nhạc anh
đã đàn cho tôi nghe trong lớp học năm nào – bản Đường phố nơi gió trú ngụ.
Ký ức giữa tôi và anh ít ỏi đến đáng thương, nên tôi luôn nâng niu chúng như
báu vật, cất giữ thật kỹ nơi sâu nhất của trái tim.
Vậy mà bây giờ có người nói với tôi: “Chín năm trước, người em gặp không phải
là Cố Đình Sâm”
Nếu người năm đó gọi tôi là “cô bé” thật sự không phải anh. thì ba năm làm
bà Cố và tất cả những tủi nhục, đày đọa tôi đã chịu đựng chẳng phải là một trò
cười thiên hạ sao? Tình yêu bấy lâu nay của tôi chẳng phải chỉ là một sự tự lừa
mình dối người sao?
Trái tim tôi đau đớn đến mức không thể nguôi ngoai, tôi chỉ biết lắc đầu trong
vô vọng. Cảm giác như tim mình bị khoét một lỗ hổng lớn, máu tươi cứ thế
tuôn trào. Sự thật này quả thực còn tàn khốc và khó chấp nhận hơn cả cái
chết.
Thấy tôi khóc không ngừng, anh Sở Hành xót xa vô cùng. Anh đỏ hoe mắt kéo
tôi vào lòng, khẽ dỗ dành: “Đừng sợ, Sanh Nhi, sẽ không sao đâu. Bác sĩ nói
em đang tiến triển tốt mà. Chỉ cần chúng ta có đủ thời gian, chỉ cần em ngoan
ngoãn dưỡng bệnh, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!”
Tôi nấc lên gọi: “Anh ơi”
Nước mắt không thể ngừng rơi, anh Sở Hành vừa lau nước mắt cho tôi vừa
đáp: “Anh đây, có anh ở đây rồi”
Sự sống dường như chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Tôi bấu chặt lấy cánh tay anh,
chợt nhớ lại đêm tuyết rơi ấy, khi “Cố Đình Sâm” dịu dàng quàng khăn cho tôi
và gọi tôi là “cô bé”. Người đó, mới chính là người tôi đã gặp gỡ chín năm
trước.
Cả người tôi lịm đi trong vòng tay anh Sở Hành, tôi thều thào: “Em muốn quay
về. em muốn về Ngô Thành”