Nếu Cố Lan Chi chính là người đàn ông bên cây đàn dương cầm năm ấy, người
từng gọi tôi là “cô bé”, thì sau chín năm đằng đẵng, lần đầu tiên tôi nhìn thấy
anh lại chính là bóng lưng quen thuộc phía trước quán trà của Quý Noãn.
Bóng hình ấy vẫn sâu đậm như những ngày xưa cũ, chồng khít lên hình ảnh
người đàn ông ấm áp trong ký ức của tôi.
Lúc đó Quý Noãn còn hỏi: “Sanh Nhi, sao cậu lại khóc?”
Tôi không muốn khóc đâu, nhưng bóng lưng ấy tôi đã đuổi theo suốt chín năm
trời. Nó đã thấm vào máu thịt, khắc sâu vào tâm trí, là chút lưu luyến duy
nhất và cuối cùng mà tôi còn giữ lại trên thế gian này.
Tôi nhớ rất rõ, đêm nhạc hội năm đó kết thúc, tôi hốt hoảng chạy vào hậu đài
tìm anh nhưng chẳng thấy bóng dáng ai. Giữa nỗi thất vọng tràn trề, tôi lủi thủi
rời khỏi nhà hát.
Khi tôi lê bước mệt mỏi trên đôi giày cao gót giữa phố vắng, một bóng người
cao gầy đổ dài dưới ánh đèn đột ngột xuất hiện trước mặt. Tôi ngỡ ngàng
ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lấp lánh ý cười của anh: “Cô bé, em lại đi theo tôi
à”
Khoảnh khắc đó, “Cố Đình Sâm” ấy mới chính là người đàn ông tôi thật lòng
yêu sâu sắc. Đêm đó, anh đã đứng đợi tôi. Và cũng chính đêm đó, tôi đã gọi
anh là Cố Đình Sâm.
Anh rõ ràng biết tôi nhận nhầm người, nhưng lại không hề đính chính. Anh rõ
ràng biết tôi vẫn luôn chờ đợi, nhưng chưa bao giờ cho tôi một lời giải thích.
Anh dịu dàng, nhưng cũng thật lạnh lùng và tàn nhẫn.
..
Trời Ngô Thành luôn nhiều mưa, ngày tôi trở về không gian cũng xám xịt như
thế. Trước khi về, Sở Hành đã giúp tôi hủy bỏ báo cáo tử vong, nghĩa là bản di
chúc tôi lập trước đây vẫn chưa có hiệu lực. Dù quyền điều hành Thời Gia đang
nằm trong tay Cố Đình Sâm, nhưng trên danh nghĩa, công ty đó vẫn thuộc về
tôi.
Thế nhưng tôi chẳng còn bận tâm nữa. Tôi trở về không phải để tranh giành
với anh, tôi chỉ cố chấp muốn tìm một câu trả lời. Tôi muốn gặp Cố Lan Chi,
muốn nói chuyện với anh một lần, coi như để chấm dứt chín năm đằng đẵng
theo đuổi này.
Nhưng chấp niệm chín năm, nói dứt là có thể dứt ngay sao?
Tôi kéo vali ra khỏi sân bay, vừa lên xe thì nhận được điện thoại của Quý Noãn.
Sau khi ca phẫu thuật của tôi ổn định, Quý Noãn mới yên tâm đi tìm Trần Sở
Sinh. Tôi không rõ hiện giờ họ thế nào, nhưng tôi cảm nhận được Quý Noãn
đang hạnh phúc hơn trước rất nhiều.
Cậu ấy lo lắng hỏi: “Sanh Nhi, tình trạng của cậu thế nào rồi?”
Tôi đã nằm viện ở thành phố S hai tháng, bệnh tình có chuyển biến tốt. Tuy
khối u chưa hoàn toàn biến mất và nguy hiểm vẫn rình rập, nhưng bác sĩ nói
tôi có thể sống thêm một hai năm nữa. Chỉ cần kiên trì điều trị, đợi đến khi họ
nghiên cứu ra thuốc mới, tôi vẫn còn cơ hội.
Tôi thản nhiên đáp: “Tốt lắm, ít nhất là vẫn còn hy vọng”
Quý Noãn ngập ngừng một lát rồi nói: “Sở Hành bảo cậu đã về Ngô Thành rồi”
Tôi đưa tay chỉnh lại nếp váy bên trong áo khoác, khẽ đáp: “Ừ, mình vừa tới sân
bay”
“Cậu định đi tìm Cố Đình Sâm. hay là anh ấy?”
Người mà Quý Noãn nhắc đến chính là Cố Lan Chi. Tôi lặng người, không biết
phải trả lời thế nào.
Ngay sau đó, cậu ấy hỏi một câu hỏi khiến tôi chết lặng: “Sanh Nhi, ba năm
trước cậu bất chấp tất cả để gả cho Cố Đình Sâm vì nhận nhầm người, và tin
rằng anh ta là người cậu yêu. Dù sự thật rất tàn khốc, nhưng người thực sự
chung sống và có quan hệ với cậu suốt ba năm qua lại là Cố Đình Sâm”
Quý Noãn nhấn mạnh từng chữ: “Thậm chí trước khi biết sự thật, trái tim cậu
lúc nào cũng lấp đầy hình bóng Cố Đình Sâm. Cậu đã bao giờ tự hỏi chưa,
người cậu yêu thực sự là Cố Lan Chi của chín năm trước, hay là Cố Đình Sâm –
người đã ở bên cậu ba năm, làm tổn thương cậu ba năm, khiến cậu nếm trải đủ
mọi cay đắng?”
Quý Noãn hỏi tôi, rốt cuộc tôi yêu ai.
Tình yêu của tôi dường như bị một nhát dao chém làm đôi. Câu hỏi quá đột
ngột khiến tôi chẳng thể tìm được lời đáp. Giọng của Quý Noãn từ đầu dây bên
kia vang lên rõ mồn một: “Sanh Nhi, mình hiểu rồi, người cậu thực sự rung
động là người bằng xương bằng thịt luôn hiện hữu trước mắt cậu kia kìa”
Lời của cậu ấy như nhát dao đâm vào tim tôi. Tôi chưa bao giờ dám nghĩ
đến những điều này. Nếu đúng như lời Quý Noãn nói, vậy mục đích tôi quay về
Ngô Thành là gì? Nhưng trái tim lại thôi thúc tôi rằng: nhất định phải trở về.
Tôi nhắm mắt, cố tỏ ra thản nhiên: “Mình tự có tính toán riêng. Mà sao cậu cứ
nói tốt cho Cố Đình Sâm thế?”
Bị tôi bắt bài, Quý Noãn hơi ngượng ngùng: “Thì mình lo cho cậu thôi mà”
Có lẽ sợ tôi hỏi thêm, Quý Noãn vội vã cúp máy. Đầu óc tôi rối bời vì những lời
cậu ấy nói. Đó đều là những vấn đề tôi không thể trốn tránh, nhưng đến tận
bây giờ vẫn chẳng có ai cho tôi một đáp án chính xác.
Một tiếng sau, xe dừng trước cửa biệt thự. Tôi kéo vali xuống xe thì khựng lại
khi thấy một người đàn ông đang đứng ở đó. Tôi thốt lên theo bản năng: “Cố
Đình Sâm, sao anh lại ở đây?”
Người đàn ông trước mặt diện chiếc sơ mi trắng, thắt cà vạt đen chỉnh tề. Trên
cổ tay trắng trẻo của anh đeo một chuỗi Phật châu được mài nhẵn nhụi – tôi
nhớ trước đây anh chưa bao giờ đeo loại sức phẩm này.
Lúc này, anh dùng ánh mắt nhạt nhòa nhìn tôi, nhưng trong cái nhìn ấy như có
một luồng sáng dịu nhẹ, tựa một hố đen sâu thẳm chực chờ nuốt chửng tôi
vào đó.
Hồi lâu sau, anh khẽ nhíu mày, giọng nói đầy xa lạ: “Cô nhận ra tôi sao?”
Tôi ngỡ ngàng nhìn anh: “Anh. không nhận ra tôi?”
Anh lạnh lùng liếc tôi một cái, rồi dứt khoát quay lưng rời đi. Nhìn bóng lưng
anh khuất dần, trong lòng tôi trào dâng một nỗi bàng hoàng khó tả. Tôi lập tức
gọi điện cho Chủ tịch Cố.
“Con vừa gặp Cố Đình Sâm,” tôi nói ngay khi ông bắt máy.
Ông ấy kinh ngạc: “Hai đứa gặp nhau rồi sao? Đình Sâm. nó không nhận ra
con à?”
Ông trầm ngâm giải thích: “Từ sau đám tang của con, Đình Sâm phải nhập viện
một thời gian. Sau đó, cứ hễ có ai nhắc đến cái tên Thời Sanh, nó lại ngơ ngác
hỏi đó là ai. Bác sĩ nói Đình Sâm đang rơi vào trạng thái mất trí nhớ chọn lọc”
Hóa ra, anh quên sạch mọi thứ, nhưng chỉ quên mỗi mình tôi sao?
Ba năm trước tôi nhận nhầm người, vốn đã là một trò cười. Bây giờ Cố Đình
Sâm lại quên mất tôi. Tôi đúng là trò cười của những trò cười.
Tôi có để tâm không? Không, tôi thật sự không quan tâm. Nhưng sâu thẳm
trong lòng, vẫn có một nỗi hụt hẫng âm ỉ lan ra.
“Vâng, con biết rồi”
Tôi định cúp máy thì Chủ tịch Cố vội tiếp lời: “Đình Sâm và Thẩm Như Yên chưa
kết hôn đâu”
Họ có kết hôn hay không, chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
“Vâng. Con muốn hỏi thăm ngài về một người. Cố Lan Chi. hiện giờ đang ở
đâu?”