TẶNG ANH MỘT KIẾP THÂM TÌNH

Chương 32



Sẵn sàng

Câu hỏi của Cố Đình Sâm là: “Tại sao chúng ta lại ly hôn?”.

Anh ta hỏi “tại sao”, chứ không phải “vì lẽ gì”. Hai cách hỏi mang hai tâm thế

hoàn toàn khác biệt. Một bên là sự luyến tiếc như không muốn rời xa, còn một

bên chỉ đơn giản là tò mò về một sự thật đã qua.

Chẳng lẽ tôi cảm nhận sai sao? Tôi cứ ngỡ anh ta không hề mất trí nhớ.

Bởi nếu thật sự quên sạch mọi thứ, anh ta sẽ chẳng bao giờ hỏi tôi câu đó với

vẻ mặt như vậy. Huống hồ, câu hỏi này nực cười biết bao, khi mà năm ấy người

ming muốn rời bỏ tôi nhất chính là anh ta, người nằng nặc đòi ly hôn cũng lại

là anh ta.

Ngày đó, dù tôi có đem cả quyền lực của nhà họ Thời ra để dụ dỗ, xin anh cho

tôi chút tình yêu, anh cũng chẳng hề mảy may lay động. Anh ta đã từng chán

ghét tôi đến nhường nào.

Tôi gỡ từng ngón tay đang siết chặt cổ tay mình ra, khẽ nở nụ cười nhạt: “Anh

muốn biết lý do à? Vậy chúng ta trao đổi đi. Tôi trả lời anh một câu, anh cũng

phải trả lời tôi một câu, được chứ?”

Nụ cười của tôi chưa bao giờ chạm đến đáy mắt.

Anh nhướng mày: “Cô muốn biết điều gì?”

“Anh trai anh – Cố Lan Chi – hiện đang ở đâu?”

“Người ta nói lý do chúng ta ly hôn là vì người cô yêu luôn là Cố Lan Chi, còn

tôi chỉ là kẻ thay thế, đúng không?”

Khi thốt ra những lời đó, người anh cứng đờ, gương mặt sầm tối lại. Đôi mắt

anh xoáy sâu vào tôi, như muốn tìm kiếm một chút bối rối, tội lỗi hay hối hận

nào đó trên gương mặt này.

Nhưng lúc này tôi chỉ thấy sợ. Tôi sợ nhất là phải nghe ai đó nhắc đến việc

mình yêu Cố Lan Chi. Tôi trốn chạy khỏi anh, đi thẳng vào trong biệt thự.

Tôi ngồi bần thần bên khung cửa sổ sát đất. Phía dưới sân, bóng dáng người

đàn ông ấy đã biến mất, mà tung tích về Lan Chi tôi vẫn chẳng thể nào hay

biết.

Tôi gục đầu lên gối, lòng trĩu nặng. Một lúc sau, điện thoại đổ chuông, là anh

Sở Hành gọi tới. Anh ân cần hỏi: “Em về đến Ngô Thành chưa?”

“Dạ rồi, em vừa gặp anh ta xong” Tôi đáp.

Sở Hành hiểu ý: “Cố Đình Sâm sao?”

“Vâng, là anh ấy”

Đầu dây bên kia bỗng im lặng một chút, rồi anh khẽ gọi: “Sanh Nhi này”

“Dạ, có chuyện gì anh?”

“Gia sản nhà họ Thời. em nhất định phải lấy lại bằng được”

Tôi ngẩn người: “Anh, sao tự nhiên anh lại nói thế?” Anh đang tính toán điều gì

sao?

“Nhà họ Cố đang dùng chính nguồn lực của Thời gia để chèn ép Sở gia. Anh

không nỡ đánh trả, vì dù sao đó cũng là tâm huyết cả đời của ba mẹ. Chỉ khi

em thu hồi lại Thời gia, hai nhà chúng ta mới có thể yên ổn được”

Tôi biết mình đủ sức để làm điều đó, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc phải

đối mặt với Cố Đình Sâm thường xuyên. Điều này thật sự khiến tôi khó xử.

Nhưng từ trước đến nay Sở Hành chưa bao giờ đòi hỏi tôi điều gì, vả lại anh ấy

nói đúng, tôi không muốn thấy sản nghiệp của ba mẹ bị đem ra làm công cụ

cho cuộc chiến này.

“Vâng, lát nữa em sẽ xử lý” Tôi hứa với anh ấy.

Sau khi cúp máy, tôi gọi cho người trợ lý cũ. Anh ấy khá ngạc nhiên khi nhận

được cuộc gọi của tôi: “Thời tổng!”

Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Tại sao phía Thời gia lại tấn công Sở gia?”

“Dạ, là lệnh của Cố tổng ạ”

“Đưa số liên lạc của anh ta cho tôi”

Rốt cuộc, tôi vẫn không thể thoát khỏi sự ràng buộc với Cố Đình Sâm. Tôi cầm

số điện thoại của anh trên tay nhưng mãi không đủ can đảm để gọi, cho đến

khi ánh đèn neon của thành phố rực sáng, cảnh đêm lộng lẫy như nhắc nhở tôi

về thực tại, tôi mới run rẩy bấm số.

Thế nhưng, anh không nghe máy!

Ngay lúc đó, Quý Noãn gọi đến. Cô ấy bảo có người bạn gặp rắc rối, nhờ tôi

đến đồn cảnh sát bảo lãnh giúp.

Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, thực lòng tôi chẳng muốn ra ngoài chút nào, nhưng

chuyện của Quý Noãn tôi không thể từ chối. Tôi cầm chìa khóa xe rồi rời nhà.

Lái chiếc Porsche màu trầm len lỏi trong màn mưa, tôi chạy thẳng đến đồn

cảnh sát. Vừa vào đến nơi, tôi lễ phép trình bày với anh cảnh sát trực ban:

“Chào đồng chí cảnh sát, tôi đến để bảo lãnh cho một cô gái tên là Úc Lạc

Lạc”

Anh cảnh sát ngẩng đầu nhìn tôi vẻ ngạc nhiên: “Vừa có người vào bảo lãnh đi

rồi cô ạ”

“Ồ, vậy thì tốt quá”

Tôi thở phào nhưng cũng hơi hụt hẫng vì đã đi một chuyến công cốc. Vừa định

quay lưng ra về thì một cô gái nhỏ nhắn chạy từ trong ra. Cô ấy rất xinh xắn,

nước da trắng ngần với dáng người mảnh dẻ.

Cô ấy nhìn xung quanh, thấy mỗi mình tôi đứng đó liền chạy lại nắm tay tôi:

“Chị là Thời Sanh phải không ạ?”

Tôi gật đầu: “Em là?”

“Em là Úc Lạc Lạc, đàn em của chị Quý Noãn. Tối nay em lỡ gây chuyện nên bị

giữ lại, chị Quý Noãn nói chị ấy đang ở dưới quê nên nhờ bạn qua giúp. Ai dè

anh trai em lại đến trước một bước”

Đó là một cô gái rất hoạt bát và tràn đầy sức sống. Vốn không giỏi giao tiếp,

tôi chỉ biết nhẹ nhàng hỏi: “Thế anh trai em đâu? Có cần chị lái xe đưa hai anh

em về không?”

Lời vừa dứt, từ phía hành lang, một người đàn ông chậm rãi bước ra.

Anh mặc chiếc măng tô màu lạc đà, bên trong là áo len nhạt màu, cổ quàng

chiếc khăn len màu vàng hạnh. Khoảnh khắc ấy, đôi mắt thanh khiết của anh

khẽ chạm vào tôi.

Chỉ một ánh nhìn, tôi đã thấy mình như chìm sâu vào đó. Tôi nghe thấy tiếng

anh gọi, rõ mồn một: “Cô bé”

Giọng nói ấy vẫn dịu dàng và ấm áp như xưa.

Đôi bàn tay tôi run rẩy không biết phải làm gì, Úc Lạc Lạc kéo tay tôi tiến về

phía anh, hồn nhiên giới thiệu: “Anh ơi, đây là chị Thời Sanh, bạn của chị Quý

Noãn đến giúp em này”

Rồi em ấy quay sang tôi: “Chị Thời Sanh, đây là anh trai em, Cố Lan Chi. Suýt

nữa thì quên, em còn một người anh nữa tên là Cố Đình Sâm đó, em là con

nuôi của mẹ hai anh ấy”

Cái tên Cố Lan Chi thốt ra đủ để khiến lòng tôi tan nát. Huống chi lúc này, con

người ấy đang bằng xương bằng thịt đứng ngay trước mặt tôi.

Toàn thân tôi run bắn, chỉ biết đứng trân trân nhìn anh. Úc Lạc Lạc thắc mắc:

“Chị Thời Sanh, sao chị không nói gì thế?”

Tôi cố giấu đi sự hoảng loạn trong lòng, gượng gạo mỉm cười. Úc Lạc Lạc cười

tít mắt: “Chị Thời Sanh bảo sẽ đưa anh em mình về nhà đấy”

Cố Lan Chi chìa bàn tay trắng trẻo, thon dài với những đốt xương rõ rệt về phía

tôi, trịnh trọng: “Chào cô, tôi là Cố Lan Chi”

Tôi nhìn xuống bàn tay anh, ký ức năm xưa lại ùa về. Ngày đó anh cũng từng

hỏi tôi: “Cô bé, sao em cứ đi theo tôi mãi thế?”

Và tôi đã đáp: “Vì. em thích anh mà”

Tôi kìm nén cơn sóng lòng đang cuộn trào, khẽ nắm lấy tay anh, cố tỏ ra thản

nhiên: “Chào anh”

Chào anh, Cố Lan Chi. Nhưng cái tên ấy, tôi chẳng thể nào thốt ra thành lời.

Họ sống ở khu Cảng Loan, khá xa nhà họ Cố. Tôi lái xe đưa họ đến cổng khu

chung cư. Lúc xuống xe, Úc Lạc Lạc rối rít cảm ơn, tôi chỉ lắc đầu: “Em là bạn

của Quý Noãn, đừng khách sáo thế”

Cơn mưa lúc này đã ngớt hạt. Úc Lạc Lạc vui vẻ chạy vào trong sau khi nói vài

câu với anh trai. Ngay sau đó, Cố Lan Chi gõ nhẹ vào cửa kính xe tôi.

Tôi bước xuống xe đứng trước mặt anh. Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt tuấn

tú của anh khẽ nở nụ cười hiền: “Lạc Lạc mới về nước đã gây chuyện, làm

phiền cô quá. Nó sợ Đình Sâm nhất, để mai tôi giao nó cho Đình Sâm dạy dỗ

lại”

Tôi lắc đầu: “Anh quá lời rồi, tôi cũng có giúp được gì đâu”

Sau đó là một khoảng lặng kéo dài. Những hạt mưa bụi li ti vương trên tóc

không làm tôi thấy lạnh, mà ngược lại, lồng ngực tôi như đang bốc hỏa. Giữa

lúc tôi đang lúng túng, anh bỗng gọi:

“Cô bé”

Rồi anh đưa tay, tháo chiếc khăn len màu vàng hạnh trên cổ mình ra, nhẹ

nhàng choàng lên đầu tôi, che chắn cho tôi khỏi làn gió mưa lạnh lẽo ngoài

kia.

Viền mắt tôi cay xè, nước mắt chực trào ra. Tôi cố gắng kìm nén, khẽ khàng

“vâng” một tiếng.

“Xin lỗi cô, vì tôi đã làm tổn thương cô”

Đó không phải là câu nói mà tôi muốn nghe nhất.

Tôi ngước lên nhìn anh, ánh mắt anh thấp thoáng vẻ ưu tư. Tôi mấp máy môi,

định hỏi anh đêm hôm đó tại sao lại lừa dối tôi.

“Cố”

Vừa thốt ra được một chữ, một giọng nói lạnh lùng băng giá đã cắt ngang lời

tôi:

“Cố Lan Chi, anh đang làm cái gì với vợ cũ của tôi thế?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.