TẶNG ANH MỘT KIẾP THÂM TÌNH

Chương 33



Sẵn sàng

Cơn mưa Ngô Thành cứ rả rích mãi chẳng dứt. Chiếc khăn quàng cổ màu vàng

hạnh của Cố Lan Chi giúp tôi chắn đi cái lạnh lẽo của màn mưa ngoài kia. Sự

dịu dàng của anh khiến trái tim tôi mềm nhũn, vừa yếu lòng, lại vừa đau đớn

đến mức không biết phải làm sao.

Tôi đã định mở lời hỏi anh rằng ngày ấy vì sao lại lừa dối tôi.

Thế nhưng ngay khi tôi vừa thốt ra được chữ “Cố”, thì Cố Đình Sâm không biết

từ đâu xuất hiện đã cắt ngang lời tôi. Tôi bàng hoàng quay người lại, thấy anh

đang đứng lặng giữa đêm mưa, toàn thân đã ướt đẫm từ bao giờ.

Tôi mấp máy môi nhưng không nói nên lời. Cố Lan Chi lúc này mới lên tiếng

giải thích một cách đúng mực: “Lạc Lạc gây chuyện, cô Thời đây đưa bọn anh

về”

Ngoại trừ cách gọi “cô bé” thân thương, đây là lần đầu tiên anh gọi tôi bằng

một danh xưng khác – một tiếng “cô Thời” đầy khách sáo và xa cách.

Tôi đứng lặng người, rồi chợt nhận ra một sự thật chết người: Trong mắt anh

lúc này, tôi chính là vợ cũ của em trai anh.

Vợ cũ của em trai.

Người phụ nữ mà em trai anh đã từng danh chính ngôn thuận cưới hỏi và từng

chung chăn gối.

Tôi bỗng hiểu ra vì sao đêm hôm đó anh không chịu thừa nhận mình là Cố Lan

Chi. Có lẽ ngay từ đầu anh đã biết tôi là ai, nên mới luôn giữ khoảng cách

chừng mực như vậy.

Viền mắt tôi đỏ hoe. Tôi rất muốn chạy đến níu lấy vạt áo anh, nhưng vì có Cố

Đình Sâm ở đây, tôi chẳng dám làm bất cứ hành động nào. Tôi thật sự khao

khát được như ngày xưa, như một cô bé nhỏ lẽo đẽo đi theo sau lưng anh, cứ

như thể thời gian có thể quay ngược về những năm tháng thiếu thời ấy.

Nhưng tôi hiểu rõ, mình đã lớn rồi.

Tôi không còn là cô bé năm xưa, mà đã là một người phụ nữ trưởng thành với

đầy rẫy vết thương trong lòng. Cảm giác ấy khiến lòng tôi dâng lên nỗixót xa

không tả. Tôi lẳng lặng cúi đầu, mở cửa bước lên xe định rời đi.

Khởi động máy, tôi nhìn qua ô cửa kính thấy hai người đàn ông có gương mặt

giống hệt nhau đang đứng đó.

Một người thanh tao thoát tục, ôn hòa như ngọc.

Một người lạnh lùng vô cảm, ánh mắt băng giá.

Tôi tháo chiếc khăn len trên đầu xuống đặt sang ghế bên cạnh. Vừa định đạp

ga rời đi thì Cố Đình Sâm bất ngờ mở cửa ghế phụ, thản nhiên ngồi vào.

Tôi khó chịu hỏi: “Anh làm cái gì vậy?”

Dù là mùa hè, nhưng việc để cả người ướt sũng như vậy cũng chẳng dễ chịu gì.

Cố Đình Sâm vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc, giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Cô đưa chồng cũ của mình về nhà chắc cũng không quá đáng chứ?”

Tôi: “”

Vốn dĩ tôi định từ chối, nhưng sực nhớ đến cuộc điện thoại của anh Sở Hành

lúc chiều, do dự một hồi, tôi đành thuận theo ý anh.

Chiếc xe lăn bánh lướt qua Cố Lan Chi. Qua gương chiếu hậu, tôi thấy anh vẫn

đứng yên bất động, ánh mắt thanh thản nhìn theo hướng chúng tôi rời đi. Khó

khăn lắm mới gặp được anh, bao nhiêu điều muốn hỏi còn chưa kịp thốt ra thì

đã bị sự xuất hiện đột ngột của Cố Đình Sâm phá hỏng tất cả.

Nghĩ đến đó, tôi không nén nổi một tiếng thở dài thườn thượt.

Thấy điệu bộ của tôi, Cố Đình Sâm lên tiếng với giọng điệu đầy mỉa mai: “Sao

hả? Không nỡ sao? Cô yêu anh ta đến thế cơ à?”

Lời nói của anh nồng nặc mùi châm chọc, tôi chẳng buồn đáp lại. Giữa đường,

Quý Noãn gọi đến cho tôi. Tôi kết nối Bluetooth, nghe thấy tiếng cô ấy sốt

sắng: “Sao rồi, đã đón được Úc Lạc Lạc ra chưa?”

Tôi đáp: “Rồi, anh trai con bé đích thân đến đón”

Quý Noãn ngạc nhiên: “Ơ, nó còn có anh trai nữa à?”

“Cậu không biết hoàn cảnh nhà con bé sao?” Tôi hỏi ngược lại.

“Không, con bé là đàn em khóa dưới của mình thôi, hồi đại học có chơi chung

một thời gian. Sau đó nó đi du học ở học viện âm nhạc. Mà này, anh trai nó tên

gì thế?”

Câu hỏi cuối cùng của Quý Noãn chỉ là bâng quơ. Tôi trầm ngâm một lát rồi

nói: “Cố Lan Chi”

Đầu dây bên kia bỗng im bặt, rồi Quý Noãn vội vàng xin lỗi tôi. Tôi mỉm cười:

“Không sao đâu”

Vốn dĩ tôi cũng đang muốn gặp anh. Dù lần này chỉ mới kịp chào hỏi xã giao,

nhưng ít nhất tôi đã biết anh sống ở đâu, chờ sau này có cơ hội sẽ nói chuyện

lại.

Mặc dù tôi biết, có lẽ cũng chẳng còn gì để nói nữa. Nhưng nỗi chấp niệm

trong lòng thực sự quá khó để bỏ.

Còn có câu hỏi mà Quý Noãn từng hỏi tôi. Giữa Cố Đình Sâm và Cố Lan Chi,

rốt cuộc tôi yêu ai? Tình yêu của tôi bị xé toạc ra làm hai nửa, đến chính tôi

cũng chẳng còn phân biệt nổi.

Sau khi cúp máy, tôi chợt thấy ánh mắt Cố Đình Sâm đang nhìn chằm chằm

vào chiếc khăn len màu vàng hạnh trên ghế. Giọng anh trầm xuống: “Có phải vì

anh ta nên chúng ta mới ly hôn không? Cô yêu anh ta lắm à?”

Lúc ấy tôi không nhận ra sự bất an trong lời nói của anh, chỉ kiên nhẫn giải

thích: “Mấy tháng trước, người luôn khăng khăng đòi ly hôn chính là anh. Khi

đó tôi đau khổ van xin anh ở lại nhưng anh đâu có màng đến. Anh đừng có dựa

vào việc mình mất trí nhớ rồi bắt đầu đổ thừa cho tôi”

Tôi quay sang nhìn anh. Cố Đình Sâm mím chặt đôi môi mỏng, sắc mặt có

chút nhợt nhạt. Tôi chớp chớp đôi mắt đã bắt đầu mỏi nhừ, bình tĩnh nói tiếp:

“Sở Hành nói anh đang dùng Thời gia để chèn ép nhà họ Sở. Thời gia là của

tôi, tôi có quyền thu hồi lại. Để đôi bên cùng êm đẹp, tôi khuyên anh tốt nhất

nên dừng tay”

Cố Đình Sâm không đáp lại, chẳng biết anh có nghe lọt tai hay không. Đưa anh

về đến biệt thự nhà họ Cố, tôi nhanh chóng lái xe rời đi.

Ngay sau đó, điện thoại tôi đổ chuông. Là số máy lúc trước tôi gọi nhưng

không có người nhấc máy.

Giọng nói lạnh băng của anh truyền qua loa điện thoại: “Tôi sẽ không ngừng

tấn công Sở gia, trừ khi cô đích thân đến lấy lại Thời gia. Hoặc tôi cho cô một

lựa chọn khác: Chúng ta tái hôn, tôi sẽ buông tha cho nhà họ Sở. Bằng không,

dù có phải lưỡng bại câu thương, tôi cũng sẽ đánh bại nhà họ Sở cho bằng

được”

Tôi gắt lên: “Cố Đình Sâm, anh đúng là kẻ ngang ngược!”

Tôi có thể lấy lại Thời gia, nhưng lấy lại rồi tôi lại phải lao vào kinh doanh, quản

lý nó. Tôi không muốn lãng phí chút thời gian ít ỏi còn lại của mình vào việc

này. Bác sĩ nói nếu tôi cầm cự được một hai năm nữa, có thể sẽ có thuốc

mới điều trị ung thư. Nhưng để vượt qua được một năm này thôi đã là một thử

thách vô cùng khắc nghiệt đối với tôi rồi.

“Thời Sanh” Giọng nói lạnh lẽo của anh lại vang lên.

Tôi gần như van nài: “Tha cho tôi đi có được không?”

Anh lạnh lùng từ chối ngay lập tức: “Tôi không bao giờ buông tha cho cô đâu”

Mưa Ngô Thành mỗi lúc một lớn. Tôi uất ức hỏi: “Tại sao anh lại không chịu

buông tha cho tôi? Chúng ta ly hôn rồi, anh cũng không còn nhớ tôi là ai nữa,

anh cứ bám lấy tôi để làm gì cơ chứ?”

Ngừng một lát, tôi thử dò xét: “Anh cứ bắt tôi tái hôn, chẳng lẽ anh giả vờ mất

trí nhớ sao? Cố Đình Sâm, có phải anh cố tình bày trò trêu đùa tôi không? Vậy

còn Ôn Như Yên thì sao? Chẳng phải anh luôn khăng khăng muốn cho cô ta

một đám cưới linh đình đó ư?”

Cố Đình Sâm đột ngột cúp máy.

Tôi ngẩn ngơ nhìn điện thoại, lòng rối như tơ vò, cảm giác như mình bị mắc kẹt

trong mớ bòng bong này không sao thoát ra được.

Vừa lái xe về đến biệt thự nhà họ Thời, tôi đã thấy một người phụ nữ không

mời mà đến đang đứng đợi dưới mưa. Tôi tấp xe vào lề, cầm theo chiếc khăn

len màu vàng hạnh bước xuống. Cô ta tiến lại gần che ô cho tôi, khẩn khoản:

“Chúng ta nói chuyện một chút được không?”

Tôi né tránh chiếc ô của cô ta, mặc kệ mưa xối vào người mà bước nhanh vào

nhà. Cô ta mặt dày bám theo, giọng nói lộ rõ vẻ thất vọng: “Rốt cuộc tôi vẫn

không kết hôn được với anh ấy, không thể trở thành Cố phu nhân”

Nhìn bộ dạng thống khổ của cô ta, tôi sực nhớ đến lúc trước cô ta còn đặc biệt

gọi điện cho tôi để khoe khoang: “Tôi là Cố phu nhân, Ôn Như Yên đây”

Tôi ôm chiếc khăn len trong lòng, quay người lại lạnh nhạt hỏi: “Rồi sao nữa?”

Trông tôi giống kẻ rảnh rỗi thích ngồi nghe mấy chuyện tầm phào này lắm

sao?

Có lẽ vì thái độ của tôi quá tuyệt tình, Ôn Như Yên hơi khựng lại, rồi luống

cuống giải thích: “Tôi chỉ muốn nói chuyện về anh ấy với cô thôi mà”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.