Nếu để ý kỹ, có thể nhận ra trong lời nói của anh ta thấp thoáng một chút bi
thương.
Và cả sự bất lực trước hiện thực.
Nếu là trước đây, khi nghe được những lời này, có lẽ tôi đã vui mừng đến phát
điên.
Tôi nhắm mắt lại, không nói lời nào, cũng không vùng vẫy thoát khỏi vòng tay
anh. Cả hai cứ thế đứng bất động hồi lâu. Một lúc sau, Cố Đình Sâm buông tôi
ra, giọng nói nhạt nhẽo hỏi: “Em ở phòng bao nhiêu?”
Tôi nhíu mày đáp: “Anh nên tự mình mở một phòng khác thì hơn”
Cố Đình Sâm như thể không nghe thấy lời tôi nói, lẳng lặng bước vào khách
sạn. Tôi đứng ở cửa đợi một lúc lâu mới vào theo. Lên thang máy đến tầng
năm, tôi tìm đến phòng của mình rồi mở cửa.
Giây phút đẩy cửa bước vào, tôi sững sờ: “Sao anh biết cả số phòng của tôi?”
Chuyện này, tôi chắc chắn chưa hề nói với Quý Noãn.
Cố Đình Sâm tháo cà vạt, vẻ mặt hờ hững giải thích: “Thật không may, khách
sạn em đang ở thuộc quyền sở hữu của tôi. Còn nữa, Quý Noãn chẳng hề liên
lạc gì với tôi cả”
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta: “Vậy là ngay từ lúc tôi dùng chứng minh thư đăng ký
phòng, anh đã biết tôi ở Đồng Thành rồi sao? Anh đến đây từ khi nào? Đã đợi
bên ngoài bao lâu rồi?”
Tôi rõ ràng muốn trốn chạy khỏi Ngô Thành, trốn chạy khỏi anh ta.
Vậy mà lại như một kẻ ngốc tự mình chui đầu vào lãnh địa của anh ta.
Cố Đình Sâm nhếch môi cười không đáp, tâm trạng có vẻ rất đắc ý, mới nãy
thôi anh ta còn tức giận đến mức phát điên.
Trong lòng tôi bỗng thấy uất ức vô cùng. Tôi kéo vali ra thu dọn quần áo. Thấy
vậy, Cố Đình Sâm cũng không ngăn cản, chờ tôi thu dọn xong mới nhàn nhạt
buông một câu: “Em không thoát được đâu, Thời Sanh. Em đi đâu tôi theo đó,
dù sao bây giờ tôi có thừa thời gian để dây dưa với em”
Tôi khựng lại, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn cái gì?”
Hai chúng tôi giống như một nút thắt chết, không cách nào tháo gỡ. Không
phải do tôi, mà là vì sự cố chấp của anh ta. Cố Đình Sâm sau khi mất trí nhớ
dường như càng trở nên chấp niệm với tôi hơn.
“Tái hôn với tôi, làm Cố phu nhân của tôi”
Tôi đáp theo bản năng: “Không đời nào”
Cả đời này tôi sẽ không bao giờ làm Cố phu nhân của anh thêm một lần nào
nữa.
Thấy tôi từ chối quá dứt khoát, sắc mặt Cố Đình Sâm trở nên rất khó coi. Anh
đưa tay chạm vào má tôi, tôi liền nghiêng đầu né tránh. Anh ta ngồi thụp
xuống để nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt sâu thẳm ấy như chứa đựng hàng
vạn ánh hào quang rực rỡ, làm mắt tôi đau nhói, sống mũi bất chợt cay xè.
Tôi vẫn không thể làm một mặt hồ không gợn sóng, tôi vẫn bị anh ta khơi dậy
những tâm tư giấu kín trong lòng.
Những cảm xúc ấy đều đến từ quá khứ: đau đớn, u uất, bất lực và cả sự luyến
tiếc.
Tôi chợt hiểu vì sao mọi người đều nói người bên cạnh tôi suốt ba năm qua là
Cố Đình Sâm. Người đàn ông này là nỗi đau sâu thẳm, cũng là tình yêu khắc
sâu trong tim tôi, dẫu cho tình yêu ấy có là gượng ép đi chăng nữa.
Đúng như Quý Noãn nói, sự xuất hiện của Cố Lan Chi chỉ như hoa quỳnh sớm
nở tối tàn, anh ấy là sợi dây dẫn dắt để tôi gặp gỡ Cố Đình Sâm. Nghĩ đến đây,
chấp niệm suốt chín năm qua của tôi dường như bắt đầu vụn nát.
Cảm giác này khiến tôi vô cùng ngộp thở, niềm tin của tôi cũng bắt đầu lung
lay dữ dội.
Tôi rũ mắt, nghe anh ta nói: “Thời Sanh, tôi đã mất đi đoạn ký ức đó. Tôi không
biết giữa chúng ta từng xảy ra chuyện gì. Cảm giác không thể nắm giữ mọi thứ
trong tầm tay thực sự rất bất an. Em là Chủ tịch Thời gia, em quen việc kiểm
soát tất cả, chắc chắn em hiểu cảm giác này của tôi! Thời Sanh, tôi muốn tìm
lại hồi ức đó. Bác sĩ nói tôi cần tiếp xúc nhiều hơn với những người và việc
trong quá khứ, mà em chính là nhân vật then chốt nhất”
Tôi là Chủ tịch Thời gia, đứng ở vị trí cao, đương nhiên hiểu rõ cảm giác muốn
nắm quyền kiểm soát của những nhân vật lớn.
Tôi đứng dậy, bình thản cười hỏi: “Dựa vào cái gì mà anh nghĩ tôi sẽ giúp anh?”
Cố Đình Sâm cũng đứng dậy theo. Anh ta nghiêng đầu nhìn ra dòng sông đang
gợn sóng ngoài cửa sổ, giọng trầm ấm đầy từ tính vang lên dịu dàng: “Em
muốn yêu đương, muốn được nâng niu, những thứ đó tôi đều có thể cho em.
Tôi muốn tìm lại ký ức, chúng ta vừa hay có thể giúp đỡ lẫn nhau! Thời Sanh,
chúng ta hãy cho nhau một cơ hội”
Anh ta nói, tôi muốn yêu đương, muốn được nâng niu, những thứ đó tôi đều có
thể cho em.
Trước đây anh ta cũng từng cho tôi, nhưng chẳng được mấy ngày anh ta đã rời
bỏ thế giới của tôi.
Lúc gặp lại, anh ta đòi tống bạn tôi vào ngục, dù tôi có cầu xin thế nào cũng vô
dụng.
Ngay cả khi tôi đem đứa con ra nói: “Cố Đình Sâm, hai năm trước anh cướp đi
đứa con của tôi, tôi không oán hận anh. Ngay cả khi bác sĩ nói tôi không còn
cơ hội làm mẹ nữa, tôi cũng không gây gổ với anh! Anh đã tước đoạt quyền
làm mẹ của tôi, giờ đây tôi chỉ xin anh tha cho Quý Noãn, coi như một đổi một
được không?”
Cố Đình Sâm lúc đó đối xử với Ôn Như Yên tốt bao nhiêu thì lại lạnh lùng, tàn
nhẫn với tôi bấy nhiêu. Sự đối lập đó khiến tôi trở nên thật thảm hại. Nói cho
cùng, là vì lúc đó anh ta không có tình yêu với tôi mà thôi.
Một người đàn ông không yêu tôi, làm gì thì tôi cũng có thể hiểu được.
Nhưng không thể tha thứ, bởi ngay cả khi tôi là vợ anh ta, anh ta vẫn đối xử
như vậy.
Anh ta chưa bao giờ tôn trọng tôi, chưa bao giờ tôn trọng người vợ của chính
mình.
Tôi bước đến bên cạnh Cố Đình Sâm, nắm lấy bàn tay anh ta, mười ngón tay
đan chặt. Anh ta thoáng sững sờ. Tôi giơ bàn tay đang nắm chặt lên trước
mắt, hững hờ hỏi: “Sao anh lại nghĩ rằng tôi đang thiếu thốn tình yêu của anh
nhỉ?”
Cố Đình Sâm: “”
Tôi có tìm ai để yêu đương đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không phải là anh em
nhà họ Cố các người.
Tôi hỏi: “Không phải anh muốn biết giữa chúng ta từng xảy ra chuyện gì sao?”
Cố Đình Sâm bỗng siết chặt tay, lòng bàn tay tôi bị nắm đến trắng bệch. Tôi cố
tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười nói: “Chín năm trước, tôi phải lòng một người đàn
ông, coi anh ấy như ánh sáng mà luôn lặng lẽ dõi theo phía sau. Nhưng không
lâu sau, anh ấy biến mất khỏi thế giới của tôi. Sáu năm sau, cha anh tìm đến
tôi, tha thiết mong tôi kết hôn với người nhà họ Cố. Thời gia lúc đó anh biết rồi
đấy, cao cao tại thượng, nhìn xuống cả Ngô Thành, còn Cố gia của anh chỉ là
một công ty công nghệ mới nổi chưa đầy mười năm, lẽ đương nhiên là tôi đã từ
chối!”
Cố Đình Sâm mím môi, im lặng một lát rồi hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tôi vẫn nhớ rõ như in, khoảnh khắc Chủ tịch Cố đưa ra tấm ảnh đó, tim tôi đã
run rẩy biết bao, ngọn lửa hy vọng vào cuộc sống lại bùng cháy. Lúc đó ý nghĩ
duy nhất của tôi là phải gả cho anh, bất kể phải trả giá thế nào.
Vì vậy, khi biết đến sự tồn tại của Ôn Như Yên, tôi đã chủ động tìm người phụ
nữ đó, giống như bao người vợ hào môn khác đi dọn dẹp những “vệ tinh” quanh
chồng mình, thậm chí chỉ có thể lẳng lặng nuốt đắng cay vào trong.
Mắt tôi nhòe đi, từng câu từng chữ nói ra như những lời buộc tội: “Cha anh đưa
ra bức ảnh của anh, tôi cứ ngỡ anh chính là anh ấy, nên mới dứt khoát gả cho
anh. Vậy mà anh hành hạ tôi suốt ba năm, đánh mất đứa con trong bụng tôi!
Anh nghĩ căn bệnh ung thư cổ tử cung của tôi từ đâu mà ra? Anh nghĩ cơ thể
tôi bị hủy hoại là do ai?”
Đối mặt với những lời buộc tội, nghẹn ngào của tôi, đồng tử Cố Đình Sâm co
rụt lại, anh ta loạng choạng lùi lại một bước.
Tôi đưa tay che mắt, nước mắt âm thầm tuôn rơi: “Lúc cơ thể tôi chưa hồi
phục, anh cưỡng ép tôi làm chuyện đó! Tôi không nỡ từ chối anh, vì tôi cứ ngỡ
anh là Cố Lan Chi, nên tôi không từ chối anh được! Dù anh có tổn thương tôi
đến thế nào, tôi cũng có thể tha thứ vô điều kiện, dốc hết lòng đối đãi tốt với
anh! Đến lúc chết, tôi cũng sẵn lòng giao hết Thời gia cho anh!”
Tôi càng nói bao nhiêu, Cố Đình Sâm lại càng bị tổn thương bấy nhiêu, vì tất cả
những điều đó đều là dành cho Cố Lan Chi.
Tôi không biết tại sao mình lại làm vậy, chỉ cảm thấy nói ra được trút bỏ.
Đem những tổn thương mà anh ta từng gây ra trả lại cho anh ta từng chút một.
Giọng của Cố Đình Sâm như nặng nghìn cân, u uất hỏi: “Vậy nên, tôi chỉ là kẻ
thế thân thôi sao?”
Tôi buông tay anh ta ra, ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt anh đỏ vằn lên, có lẽ là tức giận vì những lời tôi nói.
Dẫu sao anh ta cũng là một người đàn ông có tính chiếm hữu cao, không đời
nào chấp nhận việc mình đang mang thân phận của người khác để tận hưởng
tình yêu của họ. Tôi suy nghĩ một chút rồi thành thật đáp: “Đúng vậy, ít nhất thì
người tôi yêu không phải là anh”