TẶNG ANH MỘT KIẾP THÂM TÌNH

Chương 44



Sẵn sàng

Ngoài cửa sổ, cơn mưa rơi tí tách, thấm vào dòng sông giăng mắc những gợn

sóng . Đồng Thành sao mà giống Ngô Thành đến thế, cũng nhiều tuyết, nhiều

mưa, không khí lúc nào cũng bao phủ bởi sự ẩm ướt.

Cố Đình Sâm khẽ gật đầu, lặp lại: “Thời Sanh, cô luôn mồm nói cô yêu Cố Lan

Chi”

“Đúng, tôi yêu Cố Lan Chi, thế nên tôi cực kỳ chán ghét sự đeo bám lúc này

của anh”

Cố Đình Sâm quát, giọng đầy giận giữ: “Câm miệng, Thời Sanh!”

Tôi mỉa mai vặn hỏi: “Sao nào? Tôi không được nhắc đến Cố Lan Chi? Không

được nói tôi yêu anh ấy? Ba năm nay Cố gia dựa vào Thời gia để phát triển lớn

mạnh, thậm chí vươn lên ngang hàng, anh nghĩ anh đang dùng tiền của ai?

Anh có được những thứ đó chẳng qua vì anh là một kẻ thế thân, anh lãng phí

và coi thường một tình yêu vốn dĩ không thuộc về mình. Vậy anh lấy tư cách gì

mà đến đây đòi tôi tái hôn?”

Bây giờ, tôi chỉ muốn xua đuổi “của nợ” này đi cho rảnh nợ, nên lời lẽ không

chút nể nang nào.

Tái hôn cái nỗi gì, thật sự coi tôi là kẻ dễ bắt nạt, không biết đau là gì sao?

Cố Đình Sâm muốn tái hôn à? Cả đời này cũng đừng mơ!

Lời nói của tôi quá tàn nhẫn, Cố Đình Sâm lảo đảo rồi ngồi sụp xuống cạnh

giường, ngón tay khẽ day vào thái dương. Giọng anh ta khàn đặc một cách lạ

thường: “Dù tôi không nhớ những chuyện đó, nhưng em từ chối sự tồn tại của

tôi vậy sao”

Anh ta đột nhiên khựng lại, ánh mắt ngập tràn vẻ xót xa: “Thời Sanh, em thực

sự biết dùng cách nào để làm tổn thương tôi nhất, biết cách nhất để đâm vào

tim tôi. Làm vậy khiến em thấy hả hê vì đã trả thù được tôi sao?”

Những lời anh ta nói khiến tôi có ảo giác rằng anh ta vẫn còn nhớ rõ quá khứ

của chúng tôi.

Không đành lòng nhìn anh ta như thế, tôi nhắm mắt lại: “Tôi không hề trả thù

anh”

Tôi chỉ là đang nói thật mà thôi.

Những lời này so với những tổn thương anh ta từng gây ra cho tôi, vẫn chưa

thấm tháp gì.

“Anh trai tôi, Cố Lan Chi” Cố Đình Sâm đột ngột nhắc đến cái tên ấy, đôi môi

mỏng thốt ra những lời cũng lạnh lẽo không kém: “Anh ta trông thì có vẻ ôn

hòa với tất cả mọi người, nhưng thực chất lại rất lãnh đạm. Anh ta là kẻ quá

đỗi cô độc và kiêu ngạo, chẳng ai lọt nổi vào mắt anh ta cả, kể cả Úc Lạc Lạc

– cô em gái nuôi của mẹ tôi. Con bé đó đã yêu anh ta bao nhiêu năm, đuổi

theo anh ta khắp thế giới, nhưng anh ta thì sao? Chỉ một câu ‘không yêu’ là

đánh bật con bé trở về. Chỉ cần Lạc Lạc làm gì quá giới hạn, Cố Lan Chi sẽ

lập tức tống con bé về Cố gia, vài năm trời không thèm liên lạc”

Tôi sửng sốt: “Úc Lạc Lạc thích anh ấy sao?”

Vậy mà hôm nọ cô ấy lại nhìn thấy Cố Lan Chi ôm tôi.

Chắc hẳn cô ấy đã đau lòng biết bao nhiêu?!

Bởi người đàn ông lạnh lùng mà cô ấy yêu sâu sắc lại chủ động ôm một người

phụ nữ khác.

Dù chỉ là sự “thương hại” như lời anh ấy nói, thì vẫn tốt hơn vạn lần một câu

“không yêu”.

Cố Đình Sâm rũ mắt, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Chuyện Lạc Lạc yêu anh ta

thế nào cũng không lay chuyển nổi trái tim băng giá bạc tình của anh ta đâu.

Em nghĩ chút ấm áp anh ta dành cho em chín năm trước là vì yêu em sao?”

Tôi chết lặng, nghe Cố Đình Sâm buông lời tàn nhẫn: “Đó chẳng qua chỉ là sự

bố thí của anh ta dành cho em thôi”

Ngừng một chút, anh ta cười lạnh: “Thậm chí có khi còn chẳng được coi là

thương hại nữa kìa”

Tôi ngồi bần thần trên giường, lòng rối bời như tơ vò.

Thấy tôi như vậy, Cố Đình Sâm nhướng mày: “Sao thế, đau lòng rồi à?”

Tôi nhắm mắt, buông lời đuổi khách: “Anh đi đi Cố Đình Sâm. Anh không cần

phải dằn vặt về quá khứ nữa, bởi giữa tôi và anh vốn dĩ chẳng có quá khứ nào

cả. Nếu có, chẳng qua cũng chỉ vì tôi nhận nhầm anh thành Cố Lan Chi mà

thôi”

Cố Đình Sâm: “”

Căn phòng chìm vào sự im lặng. Hồi lâu sau, tôi đột nhiên nổi cáu: “Rốt cuộc

anh có đi hay không? Anh nhất định phải ép tôi nói ra những lời khó nghe nhất

sao? Hay anh muốn ép tôi nhảy từ đây xuống mới vừa lòng?”

Cố Đình Sâm dường như rất cố chấp, vẫn đứng chôn chân tại chỗ không nhúc

nhích.

Lúc đó tôi vô cùng oán hận Cố Đình Sâm, trong lòng đầy rẫy những định kiến

về anh ta.

Dù bây giờ anh ta có quên hết chuyện cũ, dù anh ta có vẻ vô tội, tôi vẫn cảm

thấy cực kì khó chịu.

Tôi chỉ mong anh ta biến mất khỏi thế giới của mình ngay lập tức.

Nhưng tôi đâu có biết, lúc đó Cố Đình Sâm đang giả vờ mất trí nhớ. Anh ta nhớ

rõ tất cả, nhớ rõ cả tình yêu dành cho tôi.

Anh ta làm vậy chẳng qua chỉ muốn dùng một thân phận khác để bắt đầu lại

với tôi.

Còn tôi thì sao?!

Tôi gọi anh ta là một kẻ thế thân

Tôi trực tiếp phủ nhận sự tồn tại của anh ta.

Anh ta lúc đó chính là tôi của ngày xưa: trong lòng dậy sóng, tâm tư rối loạn

nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra bình thản. Rõ ràng đã dùng mọi cách để tiếp

cận người mình yêu, nhưng kết quả nhận lại chỉ là sự từ chối lạnh lùng, bị

những lời cay nghiệt làm tổn thương hết lần này đến lần khác mà vẫn không

nỡ buông tay.

Cố Đình Sâm của lúc đó, ẩn nhẫn và thâm tình đến lạ kỳ.

..

Cố Đình Sâm không chịu rời đi, tôi đành kéo vali định bước ra làn mưa thì anh

ta giữ cánh tay tôi lại, giọng nói bình lặng như nước: “Em ở lại đi, tôi đi”

Nói xong, anh ta sải bước dài đi vào màn mưa phùn.

Bóng lưng anh ta cao lớn nhưng cô độc, mang theo sự dứt khoát.

Dưới làn mưa mờ ảo, mắt tôi bỗng chốc cũng nhòe đi.

Tôi nhắm mắt lại, quay người lên lầu.

Có lẽ vì cãi nhau với Cố Đình Sâm quá lâu nên tinh thần tôi lúc này rất mệt

mỏi. Tôi lấy thuốc ra uống rồi đi ngủ. Cả đêm tôi toàn gặp ác mộng, giấc

ngủ chập chờn không yên.

Sáng sớm, khi tôi vẫn còn đang nằm bẹp trên giường, Phó Khê gọi điện đến.

Anh hẹn tôi: “Bé con, lát nữa em có thời gian không?”

Nếu là trước đây tôi sẽ nói có, nhưng sau chuyện tối qua, lòng tôi dấy lên một

nỗi bất an mơ hồ. Tôi sợ càng dây dưa sẽ càng rắc rối, liền từ chối: “Lát nữa

em rời Đồng Thành rồi”

Phó Khê khó hiểu hỏi: “Em mới đến mà, sao đột ngột muốn đi vậy?”

Tôi tìm một cái cớ để ứng phó: “Công ty hiện giờ do em đứng tên, có rất nhiều

việc cần xử lý. Hơn nữa em cũng cần về thành phố S để kiểm tra sức khỏe, Sở

Hành cứ dặn đi dặn lại chuyện này suốt”

Trong kế hoạch cuộc đời của Sở Hành, chuyện của tôi là ưu tiên hàng đầu.

Anh ấy không cho phép mình sai sót, càng không cho phép tôi bỏ bê bản thân.

Trước khi tôi về Ngô Thành, anh ấy đã dặn dò: “Sanh Nhi, nhiệm vụ của chúng

ta chỉ có một, đó là chữa khỏi cho em. Những việc khác đều là chuyện nhỏ.

Anh hy vọng em trân trọng cơ thể mình, nếu không anh sẽ”

Anh ấy ôm tôi, thần sắc bình thản nhưng lời lẽ lại mang theo sự đe dọa lạnh

lùng: “Anh không tốt bụng thế đâu. Nếu em có mệnh hệ gì, anh sẽ giếc

chết những người em quan tâm, coi như trả lại mạng này cho mẹ em. Thế

nên, em hãy tự biết mà trân quý bản thân mình”

Sở Hành cho rằng những người tôi quan tâm là hai anh em nhà họ Cố. Anh ấy

sợ tôi tự hành hạ mình nên mới buông lời đe dọa.

Trong lúc tôi đang trầm tư, giọng Phó Khê lại vang lên: “Không phải vì chuyện

tối qua chứ”

Tôi lập tức cắt lời anh, cười nói: “Em có việc thật mà, để khi khác em lại tìm

anh nhé”

Phó Khê rất dễ tính: “Ừ, tùy em vậy”

Sau khi cúp máy, tôi cảm thấy buồn chán nên đăng nhập vào Weibo. Từ khóa

đứng thứ ba trên top tìm kiếm là: Tình mới của Thời Sanh.

Tôi ngơ ngác nhấn vào xem, và rồi chết lặng trước đoạn video hiện ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.