Tình yêu của người con gái ấy, cuối cùng cũng chờ được lời hồi đáp.
Mọi hỗn loạn trong lòng cô, rốt cuộc cũng đã chờ được sự cứu rỗi từ anh. Thế
nhưng giờ đây, cô lại chẳng còn dũng khí để bước tiếp nữa.
——
Phải, tôi không có lấy một chút dũng khí nào.
Người đàn ông trước mặt có ánh mắt quá đỗi thanh khiết, khiến mọi tâm tư
của tôi trước mặt anh dường như đều bị phơi bày. Từ rất lâu trước đây, anh vốn
đã biết tôi thích anh.
Trong ký ức sâu thẳm, tôi vĩnh viễn không quên được câu nói đó của anh: “Cô
bé, sao em cứ mãi đi theo tôi thế?”
“Bởi vì. em thích anh mà”
Vì tôi thích anh.
Giờ đây, anh đứng trước mặt tôi, cùng với giọng nói ôn nhu hỏi rằng: “Cô bé,
em có nguyện ý ở bên tôi không?”
Tôi biết, tôi khao khát được ở bên anh biết nhường nào. Chín năm trước, tôi đã
từng mong mỏi đến thế cơ mà.
Nhưng giờ đây tất cả đã muộn rồi. Ý định ban đầu khi tôi trở về Ngô Thành
cũng chẳng phải là để ở bên anh, tôi chỉ muốn tìm lại anh. Tìm lại người mà
trái tim mình thực sự yêu thương.
Tôi rũ mắt cúi đầu, hỏi nhỏ: “Anh thích em sao?”
Có lẽ anh không ngờ tôi lại hỏi câu này nên thoáng chút do dự, sau đó mới
điềm đạm đáp: “Ừ, em là cô gái duy nhất mà tôi thích”
Anh đang mặc bộ lễ phục biểu diễn chỉnh tề, vest đen phối với sơ mi trắng,
dáng người cao lớn đỉnh đạc khiến anh toát ra một uy lực như thể có thể hoàn
toàn kiểm soát được tôi.
Cảm giác này, chỉ có Cố Đình Sâm từng mang lại cho tôi khi ở trên giường.
Phải, Cố Đình Sâm trên giường đặc biệt bá đạo, ép tôi dưới thân và hoàn toàn
nắm quyền chủ động. Lúc đó tôi tuy không thích cảm giác ấy nhưng cũng
chẳng hề phản kháng. Đó là sự nhẫn nhịn, là sự thỏa hiệp trước người mình
yêu.
Bởi vì khi đó, tôi cứ ngỡ đó là tình yêu. thứ tình cảm sâu nặng mà hóa ra chỉ
có mình tôi tự làm mình cảm động.
Tôi mở cửa bước xuống xe, hỏi anh: “Đi dạo với em một lát nhé?”
Cố Lan Chi gật đầu. Gần khu chung cư có một con sông, tôi đi phía trước, anh
bỗng nhiên đưa tay nắm lấy lòng bàn tay tôi.
Hơi ấm từ lòng bàn tay anh nóng rực, tương phản hoàn toàn với vẻ ngoài lạnh
lùng của anh. Tôi khẽ cử động ngón tay nhưng rốt cuộc vẫn không nỡ rút ra.
Anh dắt tay tôi đi dọc bờ sông, tôi khẽ cúi đầu, lặng lẽ bước đi bên cạnh anh,
lòng thầm nghĩ nên mở lời từ chối thế nào. Dù sao, hiện tại tôi không thể ở bên
anh được.
Thứ nhất, tôi là vợ cũ của em trai anh. Là người phụ nữ mà em trai anh từng
đầu gối tay ấp. Chưa bàn đến việc tôi có đồng ý hay không, chỉ riêng Cố Đổng
thôi – dù ông đối xử với tôi rất tốt – cũng sẽ không bao giờ cho phép chuyện
không muốn thấy con dâu thứ của mình bỗng chốc trở thành con dâu cả. Úc
Lạc Lạc nói không sai, chuyện này thực sự là loạn luân. Tôi và anh bên
nhau là trái với lẽ thường.
Thứ hai, tôi không có một cơ thể khỏe mạnh. Tôi có thể rời bỏ thế giới này bất
cứ lúc nào. Tôi không còn tư cách để yêu hay được yêu nữa.
Thứ ba, Cố Đình Sâm tuyệt đối sẽ ngăn cản chúng tôi!
Thứ tư, và cũng là lý do quan trọng nhất: Tôi vừa hỏi anh có thích tôi không,
anh đã có sự do dự. Có lẽ chính anh đến giờ cũng không rõ tình cảm dành cho
tôi là tình yêu, hay chỉ là sự thương hại như lời Cố Đình Sâm đã nói.
Dẫu sao thì chẳng ai có thể tin nổi một người đàn ông vốn cô độc, lãnh đạm và
thờ ơ với tình ái lại đi thích một cô bé mới gặp gỡ vài lần. Tôi thực lòng nghĩ
rằng anh đang thương hại mình. Chính anh cũng từng nói trông tôi rất đáng
thương.
Nhưng thôi, đáng thương thì cứ đáng thương vậy. Ít nhất đó cũng là một sự hồi
đáp. Nhưng tôi không chấp nhận kiểu hồi đáp này.
Hai chúng tôi đi cùng nhau khoảng mười phút, toả ra một cảm giác yên bình.
Cuối cùng tôi đã không còn phải lẽo đẽo đi sau anh, không còn phải dõi theo
bóng lưng anh nữa.
Tôi mím môi, khó khăn và đầy luyến tiếc mở lời: “Giữa hai chúng ta. không có
tương lai đâu”
Nghe vậy, anh siết chặt tay tôi hơn, nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt thâm
trầm. Anh giơ bàn tay còn lại lên, dịu dàng xoa đầu tôi như để trấn an: “Tôi biết
em đang lo lắng điều gì, nhưng nếu em nguyện ý ở bên tôi, mọi rắc rối cứ để tôi
giải quyết”
Tôi rất muốn dụi đầu vào lòng bàn tay anh, nhưng tôi đã kiềm lại được.
“Những chuyện đó anh không giải quyết được đâu”
“Tin anh đi, Thời Sanh”
Giọng anh đầy kiên định. Đây là lần đầu tiên anh gọi đầy đủ tên của tôi.
“Cố Lan Chi, em không còn thích anh nữa”
Tôi dùng câu nói ấy để từ chối anh. Anh mím môi, định nói gì đó nhưng cuối
cùng lại im lặng. Anh đang nắm tay tôi, bỗng nhiên kéo tôi vào lòng, ôm
chặt. Anh trầm giọng: “Xin lỗi em, cô bé”
Tôi tựa cằm lên vai anh, và từ góc độ đó, tôi nhìn thấy Úc Lạc Lạc cùng một
người đàn ông khác có gương mặt giống hệt anh. Người đàn ông đó đang nhìn
tôi với ánh mắt lạnh lùng.
Tôi chớp mắt hỏi: “Tại sao anh lại xin lỗi?”
“Vì tôi đã xuất hiện quá muộn, khiến em phải chịu bao nhiêu uất ức. Lần này
đổi lại là tôi đợi em, đợi đến khi nào em sẵn lòng thì hãy quay lại tìm tôi. Lần
này tôi sẽ đứng ở nơi này đợi em, cả một đời này, có được không?”
Cố Lan Chi nói anh nguyện ý đợi tôi cả đời. Chín năm thanh xuân của tôi, đổi
lấy một đời của anh.
Những lời này từng chữ, từng câu rơi thẳng vào tai hai người đứng cách đó
không xa. Mặt Úc Lạc Lạc tái mét ngay tức khắc. Còn Cố Đình Sâm, nét mặt
vẫn lạnh lùng như cũ.
Bất kể chuyện gì xảy ra, anh ta luôn giữ được vẻ điềm tĩnh dù trời có sập
xuống trước mắt, ngay cả khi người đang ôm tôi chính là anh trai anh ta.
Cố Lan Chi buông tôi ra, anh xoay người và cũng nhìn thấy đám người Cố Đình
Sâm. Tuy nhiên, thần sắc anh vẫn thản nhiên như không thấy họ, anh bình
thản chào tạm biệt tôi rồi rời đi.
Cố Lan Chi vừa đi, Úc Lạc Lạc vội vàng chạy theo. Giờ đây chỉ còn lại tôi và Cố
Đình Sâm.
Tôi đút tay vào túi áo, cười hỏi anh ta: “Úc Lạc Lạc sợ tôi và anh trai anh xảy ra
chuyện gì, nên mới kéo anh đến đây cứu vãn tình hình sao?”
Cố Đình Sâm mặc một chiếc măng tô đen, anh ta bước vài bước đến bên cạnh
tôi, cất giọng mỉa mai: “Anh ấy đã cho cô thứ cô muốn rồi, sao cô lại từ chối?
Sao nào? Không bước qua nổi mặc cảm trong lòng mình à?”
Tôi tò mò hỏi: “Mặc cảm gì trong lòng tôi?”
“Cô từng là người đàn bà của tôi, từng mang thai con của tôi”
Tôi: “”
Tôi chẳng buồn đoái hoài với anh ta, xoay người đi tìm xe của mình. Cố Đình
Sâm lẳng lặng đi bên cạnh không nói một lời. Khi tôi tìm thấy xe, anh ta đột
ngột hỏi: “Tại sao cô lại từ chối anh ấy? Câu nói ‘Em không còn thích anh nữa’
là thật lòng sao”
Tôi đáp nhanh: “Giả đấy”
“Vậy tại sao lại từ chối?”
Cố Đình Sâm truy hỏi đến cùng, chẳng biết anh ta muốn nhận được câu trả lời
thế nào. Tôi dùng chính lời anh ta để chặn họng anh ta: “Anh vừa nói rồi đó
thôi, tôi từng là người phụ nữ của anh, từng mang thai con anh, huống hồ
tôi lại không có một cơ thể khỏe mạnh. Cố Đình Sâm, một người hoàn mỹ như
anh ấy xứng đáng có được một người phụ nữ tốt hơn”
Anh ta trầm giọng: “Vậy thì đừng có dây dưa anh ấy!”
“Tôi không hề dây dưa với anh ấy” Tôi nói.
“Không có lửa làm sao có khói. Nếu không phải cô cho anh ấy hi vọng hão
huyền, liệu anh ấy có nói ra những lời đó không?”
Cố Đình Sâm lại buông lời cay nghiệt: “Thời Sanh, chính cô nói mình không có
một cơ thể khỏe mạnh, vậy thì đừng đi hủy hoại người khác. Cứ ở lại bên tôi
mà giày vò nhau đi”