Đường phố nơi cơn gió trú ngụ ——
Thật ra, gió chẳng hề cư trú hay dừng chân lại nơi này, nó chỉ vô tình đi ngang
qua mà thôi. Vào cái thuở chúng ta còn niên thiếu, nó đã mang đi năm tháng
của đôi ta. Anh rời khỏi nơi này sau một trận gió thoảng, còn em thì cứ mãi
đứng đợi ở chốn cũ, nhưng gió đã đi xa mất rồi.
Em đứng đợi ở nơi ấy suốt chín năm trời. Những năm tháng thanh xuân từng
bám víu, đoạn tình cảm từng khắc cốt ghi tâm ngày ấy, đến hôm nay nhìn lại
chẳng khác nào một trò cười.
Em đã yêu sai người, và cuộc đời này dường như là một bi kịch.
Giai điệu quen thuộc vang lên bên tai, như giấc mộng cứ quanh quẩn mãi
trong tim hết lần này đến lần khác. Tôi khẽ thở dài, đứng dậy định rời đi.
Ngay khoảnh khắc tôi đứng lên, tiếng đàn bỗng dưng ngưng bặt. Ánh mắt
người đàn ông ấy xuyên qua hàng ngàn khán giả, chuẩn xác dừng lại trên
người tôi. Ánh mắt ấy thật thanh khiết, và dường như trong sâu thẳm, tôi thực
sự nhìn thấy sự thương hại mà Cố Đình Sâm từng nhắc đến.
Tôi mỉm cười điềm tĩnh. Đúng lúc này, Quý Noãn và Úc Lạc Lạc ở hàng ghế đầu
cũng quay lại với ánh mắt khó hiểu.
Khi nhìn thấy tôi, Quý Noãn vội vàng đứng dậy đi về phía tôi.
Tôi thản nhiên nhìn Cố Lan Chi, anh bỗng nhiên tấu lại khúc nhạc ấy một lần
nữa, còn tôi thì vội vã rời khỏi nhà hát.
Quý Noãn đuổi theo hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Tôi chỉ tay vào tấm biển quảng cáo ngoài cửa, cười giải thích: “Tự dưng nảy ra
ý định muốn nghe nhạc, không ngờ lại gặp anh ấy”
Quý Noãn hiểu rõ chuyện của tôi nên rất đồng cảm, cậu ấy ôm lấy tôi và nói:
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”
Nghĩ đến việc Trần Sở vừa rời xa cậu ấy, tôi khẽ vỗ vai Quý Noãn: “Mọi chuyện
rồi sẽ ổn thôi”
Chẳng biết câu nói ấy là để an ủi cậu ấy hay là đang tự trấn an chính mình.
Quý Noãn bỗng nói: “Đi dạo với tớ một lát đi”
“Ừm. Trần Sở vẫn chưa liên lạc với cậu sao?”
Cơn gió tháng Ba mang theo hơi chút lạnh, tôi kéo chặt vạt áo, nghe giọng
nói bình thản của Quý Noãn: “Chưa, tớ không muốn vương vấn anh ấy nữa. Tớ
không thích cảm giác lo âu này. Trần Sở. tớ từng nghĩ tình yêu có thể chiến
thắng tất cả, nhưng tớ vĩnh viễn không thể chiến thắng được sự tự ti trong
lòng anh ấy. Chúng tớ đã thua dưới tay hiện thực rồi”
Từ ngọt ngào đến hạnh phúc rồi lại va phải hiện thực, tất cả chỉ vỏn vẹn trong
vài tháng. Quý Noãn sẵn sàng vứt bỏ tất cả để đi cùng Trần Sở, nhưng người
đàn ông kia mãi mãi không bước qua nổi cái gọi là “tự trọng” của bản thân.
Tôi hiểu, tôi hiểu rõ cái cảm giác nhỏ bé ấy tồn tại trước mặt người mình yêu là
thứ không dễ gì xóa nhòa được.
Quý Noãn thấu hiểu sự tự ti ấy, nên lần này cậu không đi tìm anh nữa, vì có tìm
thấy cũng vô ích.
Cậu ấy không thuyết phục được người đàn ông đó, cũng giống như tôi không
thể thuyết phục bản thân quên đi người nào đó. Trong lòng mỗi người đều có
một sự chấp niệm khác nhau.
“Cậu yêu hết mình như thế, sao có thể dễ dàng từ bỏ? Quý Noãn, cậu và Trần
Sở, ít nhất hai người vẫn còn yêu nhau mà”
Còn tôi, ngay cả việc mình đang yêu ai tôi cũng chẳng rõ ràng.
Hơn nữa, Cố Lan Chi căn bản không yêu tôi.
Còn Cố Đình Sâm đã mất trí nhớ, lại càng không thể yêu tôi.
Đã vậy, niềm tin từ chín năm trước đang chao đảo, trái tim tôi bắt đầu dần dần
hướng về phía Cố Đình Sâm của ba năm trước.
“Sanh Nhi, tình yêu không phải là chìa khóa cho mọi vấn đề đâu”
Tôi: “”
Hai chúng tôi đi dạo trong con ngõ nhỏ, khoảng nửa tiếng sau tôi mới nhớ ra
xe mình vẫn còn đậu trước nhà hát.
Khi tôi và Quý Noãn quay lại thì thấy Cố Lan Chi và Úc Lạc Lạc đang đứng ở
cửa. Thấy Quý Noãn, Úc Lạc Lạc tươi cười gọi lớn: “Chị Quý Noãn, túi xách của
chị vẫn ở chỗ em này”
Quý Noãn vội vàng đi tới nhận lại túi và nói lời cảm ơn.
Úc Lạc Lạc xua tay: “Không có gì đâu ạ”
Sau đó, cô ấy nhìn chiếc xe Rolls-Royce đang đậu bên đường, mong chờ hỏi
tôi: “Chị Thời Sanh, chúng em không lái xe, ở đây lại vắng vẻ khó bắt taxi quá,
chị có thể đưa em và anh cả về nhà không?”
Lời đề nghị này không hề quá đáng. Tôi không có lý do gì để từ chối.
Tôi nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng, hai tay đút túi quần, hỏi: “Anh có
về nhà không? Tôi tiện đường đưa anh và Lạc Lạc về”
Cố Lan Chi gật đầu, mái tóc trước trán khẽ đung đưa theo gió, anh nói bằng
giọng khách sáo: “Làm phiền Thời tiểu thư rồi”
Tôi lắc đầu: “Không sao đâu”
Sau đó tôi quay sang Quý Noãn: “Có về Thời gia với tớ không?”
Nghe vậy, Quý Noãn vội xua tay từ chối: “Biệt thự của cậu lớn quá, tớ ở không
quen, cậu đưa tớ về nhà tớ đi”
Tuy Quý Noãn đã theo Trần Sở Sinh về quê sống vài tháng, nhưng cậu ấy vẫn
có nhà riêng ở thành phố, điều kiện kinh tế khá tốt. Ngược lại, Trần Sở lại
chẳng có gì trong tay.
Thêm vào đó, người đàn ông kia lại quá để ý đến tiểu tiết. Tôi chợt cảm thấy
anh ta không hợp với Quý Noãn.
Dù sao, tình yêu “môn đăng hộ đối” mới bền lâu được.
Tình yêu không thể giải quyết mọi vấn đề, chênh lệch về gia thế.
Nếu Trần Sở Sinh thực sự muốn ở bên Quý Noãn mà không có rào cản, trừ khi
anh ta phải tự mình thay đổi để trở nên mạnh mẽ hơn.
Nghĩ đến người đàn ông có ánh mắt cương trực ấy. tôi chợt cảm thấy anh ta
cũng có toan tính riêng. Có lẽ anh ta chỉ tạm thời rời đi mà thôi.
..
Nhà Quý Noãn gần nhất nên tôi đưa cậu ấy về trước. Sau đó là Úc Lạc Lạc.
Đúng vậy, Cố Lan Chi kiên quyết bắt tôi đưa cô ấy về Cố gia.
Dù Úc Lạc Lạc cứ nài nỉ: “Muộn thế này rồi, anh cho em về nhà với anh có được
không?”
Cố Lan Chi không đáp lại. Tôi ngần ngại hỏi: “Hay là để cô ấy đi cùng anh? Như
vậy tôi cũng đỡ phải chạy thêm một chuyến”
Giọng anh vang lên đầy dứt khoát: “Thời tiểu thư, đưa cô ấy về Cố gia”
Tôi đột nhiên hiểu được một chút về sự lạnh lùng của anh.
Bất đắc dĩ, tôi đưa Úc Lạc Lạc về trước. Tôi không đỗ xe quá gần, chỉ dừng
cách nhà họ Cố khoảng 200 mét. Úc Lạc Lạc không vui xuống xe, miễn cưỡng
chào tạm biệt. Tôi vẫn giữ nụ cười trên môi xã giao với cô ấy.
Cô ấy thở dài: “Chào anh cả”
Cố Lan Chi hững hờ đáp lại một tiếng “Ừm”.
Úc Lạc Lạc hụt hẫng nhìn anh, rồi lại nhìn tôi, trong mắt thoáng hiện lên một
sự đố kỵ khó nhận ra.
Tôi hiểu tâm tư của cô ấy. Dù sao trong xe chỉ còn lại hai người chúng tôi. Ít
nhất trong mắt cô ấy, tôi là tình địch. Tâm tư của những cô gái trẻ thật sự rất
dễ đoán.
Tôi nhoẻn miệng cười: “Lạc Lạc, tạm biệt em”
Tôi khởi động xe rời đi. Tôi không hỏi địa chỉ của Cố Lan Chi, nhưng mơ hồ nhớ
rõ khu chung cư lần trước từng đưa anh về.
Không gian trong xe trở nên yên lặng đến kỳ lạ vì chỉ còn lại hai người. Qua
gương chiếu hậu, tôi thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình. Tôi giật
mình thu hồi ánh mắt, cố che giấu sự hoảng loạn trong lòng bằng cách hỏi
bâng quơ: “Cố tiên sinh, sắp tới anh còn buổi biểu diễn nào nữa không?”
“Cố Lan Chi” Anh gọi.
Tôi theo bản năng hỏi lại: “Hả?”
“Cô bé, hãy gọi tôi là Cố Lan Chi”
Khi không có ai, anh ấy lại gọi tôi là “cô bé”.
“À, vâng, được” Tôi dường như đang quá căng thẳng.
“Tôi không có kế hoạch biểu diễn nào cả, hôm nay chỉ là nhất thời nghĩ đến
thôi” Giọng anh trầm ấm ôn nhu vang lên lần nữa: “Cảm ơn em đã đến nghe tôi
đàn. Bản nhạc Đường phố nơi cơn gió trú ngụ ấy. là tặng cho em”
Bản nhạc đó. anh nói là tặng cho tôi. Giọng anh trầm thấp, da diết.
Trái tim tôi không kìm nén được mà run rẩy.
Cảm giác đó thật khó tả. Nó giống như khung cảnh lần đầu gặp gỡ; giống như
những năm tháng thiếu thời; giống như việc tôi đã chờ đợi chín năm rốt cuộc
cũng nhận được một chút hồi âm từ người ấy.
Dẫu cho điều đó chẳng liên quan gì đến tình yêu, cũng đủ khiến tôi vui sướng
đến phát điên.
[Em không còn thích anh nữa]
Dòng tin nhắn tôi gửi đi hôm kia bỗng chốc vỡ tan tành. Trái tim mách bảo tôi
rằng, tôi vẫn vô cùng, vô cùng yêu anh.
Yêu người từng đàn piano cho tôi nghe, yêu người từng gọi tôi là “cô bé”.
Dù cho vừa rồi tôi còn cảm thấy niềm tin của mình đang lung lay, dù cho tôi
từng ngỡ trái tim mình đang hướng về phía Cố Đình Sâm.
Nhưng chỉ cần một câu nói của anh, một câu nói dù chẳng mấy ngọt ngào, thì
lớp phòng thủ kiên cố mà tôi dựng lên bấy lâu cũng tan thành mây khói.
Phải rồi, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ như thế? Làm sao có thể dễ dàng buông
tay anh ấy?
Tôi không làm được, nhưng cũng chẳng dám lại gần. Bởi vì tôi là một kẻ đến
cả sức khỏe cũng không có. Tình yêu của tôi chỉ làm gánh nặng cho anh mà
thôi.
Vả lại, trong lòng anh cũng không có tôi. Đâu phải cứ em yêu anh thì nhất định
anh phải yêu lại em.
Tôi nuốt xuống vị đắng chát trong lòng, khẽ đáp: “Cảm ơn anh”
Chín năm trước, tôi từng nghe anh đàn bản nhạc này ngoài cửa lớp, đó là bản
nhạc tôi đã hỏi anh vào tối hôm trước. Chín năm sau, tôi lại được nghe anh
đàn trong buổi hòa nhạc. Thậm chí cả trong ngôi trường đó.
Chẳng lẽ, anh đàn tất cả những lần đó đều là vì tôi sao?
Chiếc xe tiến về phía trước với tốc độ rùa bò. Cố Lan Chi vốn ít nói nên tôi
cũng không lên tiếng làm phiền anh. Tôi và anh dường như không thể cùng tồn
tại trong một không gian hẹp, vì tim tôi cứ đập loạn liên hồi trong lồng
ngực. May mà cũng nhanh chóng đến nơi.
Tôi đỗ xe trước cổng khu chung cư. Anh mở cửa xuống xe, ngay lúc tôi chuẩn
bị rời đi, anh ôn tồn hỏi: “Cô bé, chúng ta trò chuyện một chút nhé?”
Tuy là câu hỏi, nhưng lại mang vẻ khẳng định.
Tôi mím môi nhìn anh qua cửa sổ xe. Người đàn ông này thanh tú, nho
nhã , đẹp đến mức không gì sánh bằng.
Tôi định từ chối, nhưng anh khẽ cúi người xuống bên tai tôi, thì thầm: “Tôi biết
tâm ý của em dành cho tôi. Có những lời lẽ ra nên nói rõ từ chín năm trước,
nhưng tôi lại trì hoãn đến tận bây giờ. Xin lỗi cô bé, tôi đã đến quá muộn, để
em phải chịu nhiều tổn thương như thế”
Ý tứ của anh rõ ràng đến mức khiến sống mũi tôi cay xè. Tôi nhìn anh, giọng
run run hỏi: “Anh. ý anh là gì?”
“Cô bé, em có nguyện ý ở bên tôi không?”