“Ai biết anh ta lại tùy tiện như vậy chứ” Tùy Thất nhún vai: “Thẻ 2S quan trọng
như vậy lại để trong túi bên hông quần, tôi vừa bị Liên Quyết túm lấy, nó đã
đập vào mu bàn tay của tôi rồi”
“Tự đưa vào tay tôi, tôi không lấy cũng ngại lắm”
Tả Thần vừa lấy thuốc xịt giảm đau xịt cho Thẩm Úc, vừa thấp giọng cười:
“Thật muốn xem biểu cảm của Liên Quyết sau khi phát hiện ra”
Tùy Thất nhận lấy thẻ từ tay Muội Bảo, trong đầu lóe lên khuôn mặt lạnh lùng
như ánh mắt của đối phương: “Tôi cũng muốn xem nữa”
【Đừng nghĩ nữa, chị Tùy, Liên Quyết đã dẫn đội Săn Lùng Hoang Dã đến rồi,
chị sẽ được đối mặt với tảng băng di động ngay thôi】
【Liên Quyết cướp thẻ không thành lại còn bị mất thẻ, thảm bại ê chề, chậc
chậc chậc】
【Lúc mị thấy Thẻ Tủ Lạnh trong tay chị Tùy, thật sự phun một ngụm nước
ngọt ra luôn】
【Tuy cách làm của đội Trốn Khỏi hơi hoang dã, nhưng hiệu quả, họ chắc chắn
là đội cướp được nhiều vật tư nhất】
【Chắc chắn rồi, vật tư ở vòng giữa bị chị Tùy thu hết rồi】
【Thật mong chờ khoảnh khắc Liên Quyết đối đầu với Tùy Thất, ha ha ha ha
ha, không biết anh ấy có lấy lại được thẻ của mình không nữa】
【Tôi chuẩn bị thức đến tám giờ sáng mai luôn rồi】
【Trời ơi! Các chị em đừng nói chuyện nữa, đội của Liên Quyết sắp đến cửa
nhà mà đội Trốn Khỏi nghỉ ngơi rồi!】
..
Đội Trốn Khỏi hoàn toàn không biết nguy hiểm đã đến gần, đang hào hứng
xúm lại kiểm tra vật tư vừa lấy được.
Ánh sáng pha lê trên người bốn người chiếu sáng căn phòng vốn tối om, lúc
này không có đèn còn sáng hơn có đèn.
Ngay cả lửa Tùy Thất cũng chưa kịp nhóm, cô mở quang não ra điều chỉnh
hình ảnh 3D toàn cảnh của Kho Hàng Tuỳ Thân, để nó lơ lửng trên không, hiển
thị toàn bộ tài sản mà bọn họ đang sở hữu.
Bốn người đội Trốn Khỏi lập tức biến thành ấm đun nước sôi, tiếng oà vang lên
không ngớt trong căn nhà trệt thấp.
Tùy Thất cười đến cong cả mắt: “Cảm giác giàu lên sau một đêm thật sự quá
đã!”
“Cuộc chiến giành vật tư này, đội Trốn Khỏi, thắng!” Tả Thần nắm chặt tay
nói.
Muội Bảo ôm tay Tùy Thất, cười khanh khách: “Nhiều vật tư như vậy, thật có
cảm giác an toàn”
Hai mắt đang lướt qua lướt lại trên hình ảnh toàn cảnh 3D, đột nhiên nụ cười
trên mặt Thẩm Úc khựng lại: “Có phải thứ trong cái thùng đó là áo lông vũ
không?”
Bốn người bị gió lạnh thấu xương thổi đến lạnh thấu tim gan liên tục mấy ngày,
vội vàng nhìn theo tầm mắt của Thẩm Úc.
Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow
Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên
Chỉ thấy trên mặt bên của thùng gỗ mà Thẩm Úc đang chỉ, rõ ràng có vẽ một
biểu tượng áo lông vũ.
“Hình như thật sự là vậy đấy!” Tùy Thất nhanh tay lập tức bấm vào mục Quần
Áo trong giao diện Vật Tư Cá Nhân, lướt xuống một lúc, quả nhiên thấy mấy
chiếc áo lông vũ.
cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay-xmzr/chuong-25.html]
“Tốt quá rồi, thật sự là áo lông vũ, chúng ta được cứu rồi” Tùy Thất duỗi tay
đập tay với ba đồng đội, lại tiếp tục lướt xuống, kinh ngạc nói: “Còn có Tất Len
và Giày Chiến Đấu Lót Lông nữa, chân chúng ta cũng được bảo vệ rồi”
Trong số vật tư có tổng cộng chín chiếc áo lông vũ, mười ba đôi tất lót lông, và
sáu đôi giày chiến đấu.
Tùy Thất lướt qua toàn bộ mục Quần Áo, phát hiện còn có không ít đồ lót len
và áo len, tuy màu sắc đều là màu đen, nhưng kiểu dáng khác nhau.
Bốn người chụm đầu vào quang não của Tùy Thất, chọn kiểu dáng mình thích.
Sau khi mặc lên người, những bộ quần áo này sẽ tự động chỉnh sửa thành kích
thước phù hợp với người chơi, rất tiện lợi.
Muội Bảo cũng không cần lo quần áo không vừa người mình nữa, chọn lựa rất
cẩn thận: “Em muốn mặc chiếc áo lông vũ này, nó có mũ lông xù”
Tùy Thất xoa lọn tóc ngốc* trên đầu cô nhóc: “Lấy ra cho Muội Bảo của chúng
ta mặc ngay thôi”
*Lọn tóc ngốc (hay còn gọi là Ahoge): chỉ những sợi tóc hay những lọn tóc
bướng bỉnh không chịu vào nếp, khá nổi bật trên đầu.
Cô vừa định lấy chiếc áo lông vũ mà Muội Bảo đã chọn ra, trong luồng gió lạnh
thổi vào từ khe cửa, đột nhiên có thêm mùi linh sam lạnh lẽo mà cô mới ngửi
thấy cách đây không lâu.
Vì khá hợp với sở thích của mình, từ khi ngửi thấy mùi hương trên người Liên
Quyết, Tùy Thất đã trở nên cực kỳ nhạy cảm với mùi linh sam độc đáo kia.
Cô nhặt Lang Nha Bổng dưới chân lên, ánh mắt ôn hòa lập tức trở nên sắc bén:
“Đội Săn Lùng Hoang Dã đuổi kịp rồi”
Lời vừa dứt, cánh cửa đóng chặt “rầm” một tiếng, bị người ta đá văng từ bên
ngoài.
Gió lạnh trộn lẫn cát bụi dày đặc ập vào mặt, bốn người đội Trốn Khỏi cầm lấy
vũ khí của mình, lùi về sau né tránh.
Tân Dặc thu chân phải lại, nhíu mày lạnh giọng quát lớn: “Giao thẻ của chúng
tôi ra đây!”
“Chậc” Tùy Thất phẩy tay xua đi bụi bặm trước mắt, không hài lòng ngước mắt
nhìn Tân Dặc: “Vốn tưởng cô chỉ không có văn hóa thôi, bây giờ xem ra, cô còn
rất vô ý thức”
Tân Dặc nhìn rõ mặt Tùy Thất càng thêm tức giận, chống nạnh mắng lớn: “Cô
mới là người vô ý thức, trộm thẻ của anh Liên rồi bỏ chạy, vậy mà còn nói tôi
vô…”
“Tân Dặc” Liên Quyết lạnh giọng ngắt lời đồng đội.
Bùi Dực kéo cô ta ra sau: “Chị Tân, chị bớt nói vài câu đi”
Tân Dặc bất mãn hất tay Bùi Dực ra, hung hăng lườm Tùy Thất một cái, cũng
không nói gì thêm.
Nhưng Tả Thần lại không chấp nhận Tùy Thất bị người khác vu oan, anh ta
vung phi trảo nhìn Tân Dặc: “Cô không biết nói chuyện thì câm miệng lại đi, chị
Tùy của chúng tôi quang minh chính đại cướp đấy”
Bùi Dực ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Chúng tôi cũng đến quang minh chính đại
cướp”
“Bốn người chúng tôi đều là học sinh của Võ Viện Eris, thực lực rất mạnh,
khuyên các người trực tiếp giao thẻ ra, như vậy có thể bớt bị đánh một chút”
Tùy Thất nhìn dáng vẻ tự mãn như đã nắm chắc phần thắng của cậu ta, không
khỏi nghĩ đến câu nói nổi tiếng kia: Mẹ kiếp, phiền nhất là những kẻ thích ra
vẻ!