Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy

Chương 26



Sẵn sàng

Cô ghé sát đồng đội, nhỏ giọng nói: “Biết gặp phải đối thủ thực lực không rõ

nhưng rất thích nói nhảm thế này, phải làm gì không?”

Cô còn chưa kịp công bố đáp án ‘lập tức ra tay’.

Ba đồng đội tốt của cô đã ăn ý hừ lạnh một tiếng, vô cùng đồng thanh nói:

“Trực tiếp khô máu!”

Nói xong ba người lập tức lao về phía đội Săn Lùng Hoang Dã như một cơn gió.

Nội tâm Tùy Thất rung động: Gặp được các cậu là phước phần của tôi.

Cô vung Lang Nha Bổng định tham gia chiến đấu, ai ngờ chưa lao ra khỏi nhà,

đã bị cú đấm xé gió của Liên Quyết chặn lại.

Tùy Thất cúi người né tránh, đồng thời dùng vũ khí phủ đầy gai nhọn đập vào

mu bàn chân của anh, anh nhẹ nhàng di chuyển né tránh, đòn tấn công sắc

bén không kẽ hở đánh úp về phía Tùy Thất.

Tuy Liên Quyết chỉ là học sinh của Võ Viện, nhưng anh từng giành chức quán

quân trong cuộc thi đấu võ thuật toàn tinh tế, kinh nghiệm thực chiến rất

phong phú.

Mà giá trị vũ lực của Tùy Thất lại là yếu nhất trong đội Trốn Khỏi.

Hai người đối đầu, đúng là đại lão nghiền ép gà mờ.

Mở màn chưa đầy năm phút, Tân Dặc đã bị Muội Bảo dùng xẻng đập trúng

bụng, mặt mày trắng bệch khó khăn né tránh.

Trần Tự quá khinh địch, tay phải đã bị Tả Thần dùng phi trảo móc đi một mảng

da thịt lớn, máu chảy đầm đìa.

Bùi Dực nói chuyện hung hăng nhất, lại bị Thẩm Úc chiêu nào chiêu nấy nhắm

vào mạng nhỏ dọa cho điên cuồng chạy loạn xạ.

Còn Tùy Thất thì bị bẻ ngược tay trái ấn vào tường, hai chân cũng bị Liên

Quyết đè chặt, toàn thân chỉ có tay phải là tự do.

“Thẻ giấu ở chỗ nào?” Giọng Liên Quyết trầm xuống, lạnh như băng: “Đừng ép

tôi lục soát người”

Tùy Thất ngửi thấy mùi linh sam tỏa ra từ người anh, không trả lời mà hỏi

ngược lại: “Đội trưởng Liên, mùi nước hoa của anh thơm thật đấy, có thể cho

tôi xin link được không?”

Liên Quyết bị hỏi sững người, anh chưa bao giờ dùng nước hoa, cũng không

hiểu tại sao lại có người hỏi một câu kỳ quặc như vậy trong tình huống này.

Thế là giọng lại lạnh thêm vài phần: “Đừng có đánh trống lảng”

“Được rồi” Tùy Thất không nhận được câu trả lời, thở dài: “Vậy anh buông tôi

ra, tôi lấy thẻ cho anh”

Liên Quyết cúi đầu nhìn cô một lúc lâu, chỉ buông hai tay cô ra: “Cô không

thắng được tôi đâu, đừng giở trò”

Tùy Thất xoa cổ tay bị bóp đến đỏ ửng, ngẩng đầu nhìn Liên Quyết đang nhìn

chằm chằm mình, khẽ cười một tiếng, không hề báo trước chu môi hôn tới.

Liên Quyết bị hành động bất ngờ của cô làm cho sững sờ, mặt mày trống rỗng

lập tức lùi lại, vừa mới đứng vững, Tùy Thất đã lấy bình xịt chống sói ra, nhấn

nút xịt.

Anh phản ứng cực nhanh giơ tay lên đỡ, nhưng vẫn có một ít dung dịch bay

vào mắt, hốc mắt lập tức bị kích thích đỏ lên, nước mắt không kiểm soát được

trào ra.

“Xin lỗi nhé, đội trưởng Liên” Tùy Thất nhân cơ hội chạy ra bên ngoài nhà, hội

họp với đồng đội.

Đồng đội của cô mạnh hơn cô, Tân Dặc đã ngã xuống đất, mặt trắng bệch,

Muội Bảo cầm xẻng, đặt ngang cổ cô ta.

Riêng Trần Tự, nửa bên áo thấm đẫm máu, bị Tả Thần dùng dây xích thép siết

chặt cổ, đứng thẳng đơ, thoạt nhìn có vẻ sắp tiêu đời.

Bùi Dực đã ngất xỉu, Thẩm Úc đang nhét cậu ta vào bao tải.

Tùy Thất vốn còn lo lắng đồng đội yếu ớt của mình sẽ chịu thiệt, lập tức tràn

đầy tự tin vào 14 ngày còn lại.

cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay-xmzr/chuong-26.html]

Liên Quyết theo sau Tùy Thất ra ngoài: “…”

Không ngờ bốn người của đội Săn Lùng Hoang Dã, lại không một ai ra hồn.

Mất mặt.

..

Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow

Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên

【Ha ha ha ha ha, lần đầu tiên thấy biểu cảm vừa cạn lời vừa phức tạp như vậy

của Liên Quyết】

【Ai mà ngờ được bốn người trong Võ Viện lại hoàn toàn thua nhóm người yếu

ớt bệnh tật thế này, đúng là chuyện khó tin】

【Khởi đầu không có gì bất ngờ, kết thúc lại ngoài dự đoán】

【Không sao hết Liên Thần, các anh tay không tấc sắt, đánh không lại đội Trốn

Khỏi có vũ khí, chuyện này rất bình thường, không hề mất mặt chút nào】

【Phe trường lớp thua phe đường phố, đội vô dụng đúng là có tiền đồ】

【Đội Trốn Khỏi thật sự danh xứng với thực, người sau đánh nhau còn tàn

nhẫn hơn người trước, chỉ có chị Tùy nhà ta là yếu nhất】

【Người có thể dùng bình xịt chống sói xịt vào khuôn mặt đẹp như thiên thần

của Liên Quyết, rốt cuộc yếu chỗ nào?】

【Nói thật nhé, dáng vẻ mắt ngấn lệ của Liên Thần, thật sự rất tuyệt】

【Đột nhiên có chút thích cp Liên Thần và chị Tùy, có phải tôi hơi tà giáo rồi

không?】

【Người chị em à, không ngờ bây giờ đằng ấy mới thích đấy, radar couple vẫn

còn chậm lắm】

【Những nhà khoa học couple nhạy bén đã lập nhóm sản xuất lương thực rồi,

link đính kèm ở phía sau】

【Đúng là mở mang tầm mắt, các người thật sự không kén chọn chút nào, mặt

hàng như Tùy Thất mà cũng thích được sao】

【Mày là cái thá gì mà chửi hả thằng choá, chị gái xì hơi của tao mạnh hơn

mày gấp mười vạn tám ngàn lần đấy!】

【Tự bơi trong vòng tròn nhỏ, có thể không hiểu nhưng xin hãy tôn trọng】

Liên Quyết nhìn đồng đội người sau thảm hơn người trước, nhắm chặt đôi mắt

đau nhức, một lát sau mở ra, ánh nước trong mắt đã không thấy đâu nữa.

“Thả bọn họ ra, trả thẻ lại cho tôi, điều kiện tùy cô đưa ra”

Tùy Thất khẽ nhướng mày, ánh mắt lướt qua mái tóc dài màu bạc của anh:

“Điều kiện gì cũng được hết sao?”

Liên Quyết ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô: “Chỉ cần cô dám đưa ra”

Tùy Thất kinh ngạc trước giọng điệu ngông cuồng của anh, nhưng lợi ích đã

đưa đến tận cửa, không nhận lấy thì đúng là đồ ngốc.

“Anh Thần, cậu Thẩm, Muội Bảo” Cô quay đầu nhìn sang các đồng đội: “Thả

người”

Muội Bảo thu lại xẻng, đi đến bên cạnh Tùy Thất.

Tân Dặc ôm bụng, mồ hôi lạnh chảy đầy mặt, một lúc lâu sau mới đứng dậy,

Liên Quyết đưa cho cô ta một chai thuốc xịt phục hồi vết thương.

Thẩm Úc lôi Bùi Dực ra khỏi bao tải, đặt xuống chân Liên Quyết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.