Chiếc vòng đan bằng cỏ chưa hoàn thành đó, Thư Vận nắm chặt, cuối cùng
ném vào bụi cây nhỏ.
Hết hồn, suýt chút nữa đã cho rằng cấp trên có ý với mình.
Bận rộn cả một buổi sáng, ngay lúc này Thư Vận đột nhiên nhớ đến cái AI
Lương Bách Đình trong điện thoại của mình.
Toi rồi toi rồi, chặn cả đêm cô còn chưa thả nó ra nữa.
Lật lại lịch sử trò chuyện, Thư Vận che miệng lại, có phải là mình nói hơi quá
đáng rồi không.
Cô thật sự không có kinh nghiệm dỗ AI.
Thư Vận lại thả AI ra khỏi danh sách chặn.
— Tôi xin lỗi! Đại nhân AI. (cúi người) (lại cúi người)
Thư Vận hy vọng đối phương có thể trả lời cô, nếu không cô sẽ không phân
biệt được là lỗi hệ thống hay là nó đang có cảm xúc.
Lương Bách Đình: Tính cô còn có lương tâm.
Phù, còn dùng được là tốt rồi.
Cô còn có mục đích khác.
Thư Vận sờ sờ mũi, hình như vẫn còn vương vấn hương hoa nhài thoang
thoảng.
Trong đầu cô lại hiện ra dáng vẻ Lương Bách Đình cười lúc nãy, nếu người như
vậy thật sự có ý với mình. thì sẽ cảm thấy thế nào nhỉ.
Chương 27: Kịch Bản Yêu Thầm Của AI
Thư Vận mang theo ý đồ đen tối, gõ một dòng chữ gửi cho AI.
— 【 Người dùng hiện tại mệnh lệnh anh lấy thân phận người yêu thầm để đối
thoại với tôi, anh yêu thầm tôi, xin anh hãy thể hiện bộ dáng của một kẻ yêu
thầm hèn mọn 】
Việc cô thả nó ra khỏi danh sách chặn chỉ là vì cô lại muốn chơi trò khác mà
thôi.
Cứ nghĩ sẽ bị từ chối.
Nhưng đối phương đã trả lời.
Lương Bách Đình: Có thể. Nhưng có điều kiện.
— Gì cơ?
Lương Bách Đình: Thử chặn lần nữa xem.
Lời tác giả: Thư Vận: AI thù dai, kém chất lượng!
Giám đốc Lương: Cứ đem tôi ra chơi mãi.
Quả là rất có tính cách.
Thư Vận bĩu môi, thôi, cô rộng lượng, không đáng chấp nhặt với một cái AI.
— Được rồi được rồi, tôi đồng ý với anh.
Lương Bách Đình: Ừ.
Sao vẫn lạnh lùng như thế.
— Nhưng người như anh thật sự sẽ yêu thầm sao? Anh có hiểu yêu thầm là gì
không?
Cô cho rằng người như Lương Bách Đình đại khái cũng nổi tiếng như cô thời
đại học.
Người theo đuổi cô thời đại học cũng không ít, nhưng so với việc người khác
yêu thầm cô, cô lại mong mình có một đoạn kinh nghiệm yêu thầm người khác,
tốt nhất là xảy ra vào thời cấp ba, vào một mùa hè nào đó, trên một con đường
nhỏ rợp bóng cây nào đó, cô sẽ gặp được chàng thiếu niên xinh đẹp mặc đồng
phục xanh trắng mà sách báo hay miêu tả.
Sự chua xót dưới tình cảm ngây thơ của thiếu nữ ở thời kỳ non nớt là thứ tình
cảm mà cô xem tạp chí văn học mong muốn trải nghiệm nhất.
Đáng tiếc cấp ba thực tế lại không hề lãng mạn như vậy, cho đến bây giờ vẫn
được xem là bóng ma cuộc đời cô, đây là tiếc nuối lớn nhất trong quãng thời
gian thanh xuân của Thư Vận.
Cho nên cô nghi ngờ về việc nhân vật Lương Bách Đình này sẽ yêu thầm.
Lương Bách Đình: Không rõ.
À, quả nhiên.
— Thôi, vậy để tôi dạy anh nhé.
— Đầu tiên, anh phải nghe lời tôi răm rắp, sau đó lúc nào cũng phải chú ý quan
tâm tôi, thỉnh thoảng tôi sẽ thưởng cho anh ăn chút “giấm” nhỏ, phải biết nói
lời dễ nghe dỗ tôi vui, phải cam tâm làm lốp xe dự phòng, dùng một số thủ
đoạn cần thiết để “câu dẫn” tôi, ví dụ như (chuyển một khoản tiền lớn vào thẻ
lương của anh) (nhét một tờ tiền lớn vào tay anh) mấy cái này. Trước mắt là
như vậy, anh học được chưa.
Thư Vận chờ đợi xem anh có biểu hiện gì.
Lương Bách Đình: Cô rất có kinh nghiệm.
— Dĩ nhiên rồi, cao thủ tình trường mà.
Thư Vận gửi xong, chột dạ sờ cằm. Cô mới không cần nói cho cái AI chết tiệt
này biết sự thật mình còn “nguyên tem” đâu.
Lương Bách Đình: 【 / mạnh 】
Đối phương gửi đến biểu tượng ngón tay cái mặc định của hệ thống WeChat.
Sau “:)” lần trước, Thư Vận lại lần nữa nhìn thấy anh gửi biểu tượng cảm xúc.
— Phải khiêm tốn.
Lương Bách Đình: Tôi không hề khen cô.
Thư Vận còn định tiếp tục nói thêm gì đó, thì điện thoại của Lương Bách Đình
thật đã gọi đến. Thư Vận nhìn giờ, nghỉ trưa kết thúc, cô lại phải đi làm trâu
ngựa.
“Lên xe” Anh kiệm lời như vàng, không nói thêm lời thừa thãi nào với cô.
“Vâng Giám đốc Lương, tôi đến ngay đây, xin hỏi xe đậu ở đâu ạ” Thư Vận đi về
phía cổng chính trang viên.
“Ven đường” Anh nói xong liền cúp điện thoại.
“Xin hỏi là con đường nào” Thư Vận còn chưa hỏi xong, điện thoại đã bị cắt,
vốn dĩ đi làm đã phiền rồi, Thư Vận hiện tại càng thêm bực bội.
Cô định ra khỏi cổng chính gọi điện cho Thường tổng, buổi chiều hẳn là đi
cùng xe để về nội thành.
Thư Vận đã đi ra khỏi cổng nam trang viên, cách đó không xa là bãi đỗ xe, ven
đường phía trước đậu một hàng xe, xe công vụ cũng có mấy chiếc, cô vừa tìm
vừa gọi điện cho Thường tổng.
Gọi mãi không thấy ai nghe máy, Thư Vận chậm rãi đi dọc theo con đường râm
mát ven đường.
Cho đến khi ánh mắt cô dừng lại trên cánh tay vươn ra từ cửa sổ một chiếc xe.
Cánh tay đó sạch sẽ trắng nõn, ngón tay thon gầy và dài, gân xanh mờ ảo dưới
lớp da, cổ tay không có nhiều trang sức, cổ tay áo sơ mi được vén lên, cơ bắp
cánh tay không hề căng cứng, chỉ nhàn nhã gác trên bệ cửa sổ.
Dường như nhận thấy ánh mắt của cô, chủ nhân của nó không nhanh không
chậm cong ngón trỏ và ngón giữa lại, ý bảo dẫn đường cô đi tới rất rõ ràng.
Thư Vận đi tới xem, quả nhiên là Lương Bách Đình, người đàn ông dựa vào vị trí
hàng ghế thứ hai, mắt híp lại vì mệt mỏi, vẻ mặt thoải mái lười biếng.
“Sếp, tôi đến rồi!” Thư Vận cúi người, chào hỏi anh qua cửa sổ xe, giọng điệu
rất cao, chỉ là không thể chịu nổi cái vẻ lười nhác này của anh.
Lương Bách Đình nhíu mày, rụt tay lại, khẽ nâng lên, “Ngồi ghế sau đi”
Nhiệt độ không khí liên tục tăng cao trong hai ngày, chỉ còn thiếu buổi triển
lãm nhỏ là kết thúc chuyến công tác.
Thư Vận đến trung tâm thương mại nơi tổ chức triển lãm từ trước, chủ đề trang
trí của trung tâm thương mại là về Tết Thiếu nhi, các cơ sở lớp học năng khiếu
cho trẻ em trong các tầng lầu đều rầm rộ dán poster lớn, hoạt động triển lãm
lần này cũng bám sát chủ đề Tết Thiếu nhi, trên mạng cũng sẽ mở phát sóng
trực tiếp tại hiện trường.
Thương hiệu đã mời người livestream, có ý định phát sóng trực tiếp bán hàng
tại chỗ.
Thông thường phụ huynh đưa con đi học lớp năng khiếu sẽ không về ngay, họ
sẽ nán lại trung tâm thương mại một lúc, giữa giờ học của lớp năng khiếu sẽ
có thời gian nghỉ giải lao cho trẻ em, những phụ huynh cưng chiều con cái sẽ
chuẩn bị đồ ăn vặt nước uống, và tận dụng thời gian này để bầu bạn với con.
Vì vậy hiện trường sẽ rất hỗn loạn, chưa kịp khởi động đã có một lượng lớn
người hiếu kỳ dừng lại gần đó.
Có lẽ là lãnh đạo cấp trên tạm thời thay đổi, có sắp xếp mới. Thư Vận nhận
thấy cô gái trẻ phụ trách hiện trường bắt đầu bối rối, mấy nhân viên mặc đồng
phục nhãn hiệu vừa khuân vác hàng hóa vừa phải chuẩn bị những chiếc ghế
trẻ em cần thiết cho hoạt động.