Boss Mặt Lạnh Là AI?

Boss Mặt Lạnh Là AI? - 51.



Sẵn sàng

Tuy trong trung tâm thương mại có máy lạnh, nhưng họ vẫn đổ mồ hôi đầm

đìa.

Cứ tiếp tục như vậy, việc hoạt động có thể diễn ra bình thường theo thời gian

dự kiến hay không vẫn còn là vấn đề.

Thư Vận ngồi ở quán cà phê gần đó, gửi hồ sơ công việc vừa chỉnh sửa xong

vào hộp thư của Lương Bách Đình, đang lúc rảnh rỗi, cô định tiện tay đi giúp

đỡ một chút.

“Cô cứ ngồi nghỉ ngơi đi, tôi sao dám để cô làm việc này chứ” Người phụ trách

mồ hôi nhễ nhại, quay đầu thấy trợ lý của bên đối tác tự mình đi khuân ghế trẻ

em, tức khắc hoảng sợ.

“Không sao đâu, tiện tay thôi mà, như vậy sẽ nhanh hơn” Thư Vận làm việc rất

hiệu quả, cô vén cổ tay áo lên, một tay có thể xách hai chiếc ghế.

“Thật sự cảm ơn cô rất nhiều, cứ xếp hàng theo sắp xếp ban đầu là được, thật

sự cảm ơn cô”

Trong lúc đó có mấy đứa trẻ vây lại bắt chuyện với Thư Vận, bé gái thì tương

đối nhiều, các cô bé thích chiếc váy dài màu hồng hôm nay của Thư Vận, khen

Thư Vận hôm nay trông giống như tiên nữ.

Cô vận động qua lại, trán đã bắt đầu đổ mồ hôi, gương mặt cũng dần nóng lên.

Đợi đến khi công việc hoàn thành, Thư Vận tìm một tấm kính trong suốt soi

gương, phát hiện gương mặt đã hoàn toàn đỏ bừng.

Số người đến triển lãm đã ngày càng đông, MC tạm thời đã đứng trên sân khấu

làm công tác chuẩn bị, nhiếp ảnh gia và chuyên viên ánh sáng cũng đã có mặt

tại hiện trường, buổi phát sóng trực tiếp sẽ bắt đầu trong vòng chưa đầy năm

phút nữa.

Thư Vận cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, đứng bên cạnh người phụ trách, nghe cô ấy

giới thiệu sản phẩm, cùng với nội dung cần báo cáo tổng kết cho Lương Bách

Đình.

Cô chỉ cần ghi chép lại những điều này, rồi tổng kết cho Lương Bách Đình là

xem như chuyến công tác lần này kết thúc suôn sẻ, không cần phải cố gắng ở

lại hết toàn bộ quy trình hoạt động.

“Trợ lý Thư, cô có vẻ không khỏe lắm phải không. Mặt đỏ quá trời” Người phụ

trách nhanh chóng nhận ra vẻ không tự nhiên của cô.

“À, da tôi vốn là như vậy, không sao đâu, cô cứ tiếp tục đi” Thư Vận cong môi

cười nhẹ.

Mấy năm nay cô đã quen với ánh mắt của người khác khi mặt đỏ, bởi vì phần

lớn thời gian, họ không có ác ý, chỉ là quan tâm.

Người phụ trách đi đến tủ đông gần đó lấy nước đá đặt vào tay Thư Vận, cô gái

nhỏ này rất tinh tế.

Thư Vận cảm ơn cô ấy, nắm chai nước đá cố gắng hạ nhiệt độ một chút.

Lúc ngồi xuống ghế, những đứa trẻ kia lại thích vây quanh Thư Vận, lời nói trẻ

thơ không kiêng nể, Thư Vận nhẩm trong lòng, nhưng vẫn có vài câu không

mấy dễ nghe bay đến tai Thư Vận.

“Dì ơi, mặt dì sao đỏ vậy, giống như mông khỉ ấy!”

Thư Vận ngước mắt liếc nhìn cậu bé nói câu này, sao con trai hồi nhỏ đứa nào

nói chuyện cũng giống nhau vậy? Cô lại nghĩ đến những ký ức không vui thời

cấp ba, trong lòng thấy khó chịu.

“Vậy dì hỏi cháu, dùng mông để hình dung mặt người khác, hành vi này đúng

không?” Thư Vận kéo cậu bé lại, chuẩn bị giáo dục một chút.

“Nhưng thật sự rất giống mà” Cậu bé nghiêng đầu, ý cười nhạo rất rõ ràng.

“Dì nói mặt cháu là mông cún, cháu có vui không?”

“Mông cún ha ha ha ha”

“Nó là mông cún!”

Mấy đứa trẻ khác lập tức ồn ào xung quanh.

“Cháu mới không phải mông cún” Cậu bé nóng nảy.

Thư Vận thấy cậu bé sắp khóc đến nơi, lập tức nhẹ nhàng nhéo má cậu bé,

“Vậy cháu không phải mông cún, dì cũng không phải mông khỉ, hiểu chưa?”

Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu.

“Mặt chị xinh đẹp, giống quả táo đỏ, thơm ngon lắm!” Có một cô bé nhìn ra

Thư Vận không vui, nói to.

Lòng Thư Vận khẽ động, cô ghé mặt về phía cô bé: “Vậy con thơm chị một cái”

Cô bé liền chụt một cái hôn lên má cô.

Mấy đứa trẻ khác vây quanh cô cũng muốn thơm.

Thư Vận không chấp nhặt với trẻ con, nếu không phải đã trải qua những ký ức

không vui thời cấp ba, mấy câu nói đùa này cô cũng sẽ không để tâm.

Nhưng cô vẫn sẽ nghĩ, nghĩ về những chuyện không vui trước đây.

Từ tính cách lập dị trước kia đến bây giờ cởi mở, cô cảm thấy mình như đã

thay đổi mà cũng như không thay đổi.

Ánh mắt liếc thấy có máy quay lia tới, Thư Vận theo bản năng cúi đầu.

Cô không dám nhìn hình ảnh của mình trong đoạn ghi hình, không dám nhìn

mình qua ống kính, giống như cô vẫn không dám nhìn bức ảnh chụp chung

trong đại hội thể thao lần đó.

Cô ghét mùa tốt nghiệp nhất định phải vào mùa hè, bức ảnh lưu giữ ký ức cuối

cùng của cô dưới ánh mặt trời cũng chính là bức ảnh đó, vì mặt đỏ nên cô sợ

sệt không dám nhìn thẳng vào ống kính.

Trông chắc chắn là rất khó coi.

Trốn đi thôi.

Cô nên kết thúc công việc, Lê Dạng hai ngày trước cũng đã đến bên cạnh

Lương Bách Đình, những công việc khác đã có Lê Dạng tiếp quản, Thư Vận

không có gì phải lo lắng.

Thư Vận mò đến nhà vệ sinh ở tòa nhà A của trung tâm thương mại, vì cách

500 mét cùng tầng còn có một nhà vệ sinh khác, nên ở đây hầu như không có

ai.

Cô tìm đến buồng trong cùng chui vào, từ hồi đi học cô đã có thói quen xấu

này, khi mệt mỏi sẽ chạy vào buồng vệ sinh, ngẩn người một lát nghe tiếng

nước chảy thì lại không thấy mệt nữa. Lớn lên đi làm, đi vào buồng vệ sinh

công ty, lót giấy vệ sinh ngồi trên bồn cầu, ngồi câu giờ cũng có thể ngồi được

một lúc lâu.

Bản thân cô dường như có tình cảm đặc biệt với nhà vệ sinh.

Hay nói cách khác, cô có cảm giác an toàn hơn với không gian nhỏ hẹp khép

kín như vậy.

Thư Vận muốn ở một mình, trong lúc này, những chuyện liên quan đến công

việc, cô đều không có tâm trạng để đụng vào.

Những việc cô nên làm đã làm đủ rồi, cô cần một không gian riêng.

— Sao anh vẫn chưa quan tâm đến tôi?

Thư Vận mở WeChat ra, phát hiện AI cả buổi chiều không hề chủ động nhắn tin

cho cô.

Thế này mà cũng gọi là yêu thầm sao?

Lương Bách Đình: Lại sao nữa.

Lại?

Đây là từ mà một kẻ yêu thầm hèn mọn có thể dùng sao?

— Đã không kiên nhẫn rồi sao.

Lương Bách Đình: Sao vậy?

Thư Vận hài lòng.

— Muốn giấu mình đi quá.

Thư Vận định than thở với anh một chút, xem anh sẽ có phản ứng gì.

Lương Bách Đình: Giấu ở đâu.

Thư Vận nhìn cái nhà vệ sinh bên cạnh, gõ bàn phím.

— Có lẽ anh sẽ không gặp lại tôi như thế này nữa.

Thư Vận ngẩng mặt lên, thở dài thật sâu vào trần nhà buồng vệ sinh.

Đối phương dứt khoát không trả lời.

Cuộc họp kết thúc, người đàn ông trong văn phòng giơ tay liếc nhìn đồng hồ.

“Ahri, liên hệ được chưa”

Lê Dạng nhìn chiếc điện thoại bị ngắt kết nối, lắc đầu, “Nhân viên ở hội trường

nói, lần cuối cùng nhìn thấy Trợ lý Thư là ở hành lang tầng 3 trung tâm thương

mại” Dừng một lát, cô lại nhận được tin nhắn từ Thư Vận.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.