Chương 29: Thủy Hành Hóa Nguyên Quyết
Tâm Thạch nhìn thấy cảnh tượng này thì vương tay ra vuốt tóc cái Tuyết,
miệng không nhịn mà nhếch lên một nụ cười:
“Tuyết Nhi! Muội ở cùng gia gia có ngoan không này?”
Cái Tuyết nghe vậy thì đôi mắt tròn xoe mở to, miệng nàng nhí nha nhí nhảnh
phân trần, giọng điệu mang theo mấy phần trách cứ:
“Ta ngoan hơn ca nhiều! Không có để gia gia ở một mình”
Này là do Tâm Thạch từng hứa sẽ kể thêm truyện cổ tích cho nàng nghe.
Nhưng từ lúc vào thương đội đến nay thì hắn bặt vô âm tín rồi.
Tâm Thạch nghe nàng nói vậy thì trong lòng nhói nhói. Hắn quả thật không
muốn như này, nhưng để hai người an toàn thì đưa bọn họ vào trong này là tốt
nhất. Với Tâm Thạch cũng không biết phải làm thế nào để tìm hiểu tình hình
của họ. Cũng may hôm nay lại đúng dịp học chữ, hắn mới được gặp lại hai
người.
Nhưng Tâm Thạch không có trách nàng, nàng còn nhỏ, ở tuổi này con người ta
đôi khi không hiểu được giá trị của lời nói. Lúc này, Lý Phu Tử cười khà, giải
vây cho Tâm Thạch:
“Tuyết nhi à, Th…Hạo Nam phải lăn lộn kiếm tiền. Hắn không làm ra tiền thì ai
mua đồ ăn ngon a?”
Nói rồi, ông nhìn về Tâm Thạch, tay ông khẽ vẫy ý bảo Tâm Thạch ngồi xuống
ăn cùng.
Tâm Thạch nghe gia gia gọi mình là “Hạo Nam” mà không phải tên cúng cơm
thì khẽ giật mình. Hiểu ra dụng ý, hắn không nói thêm lời nào, tự nhiên chấp
nhận cách xưng hô ấy. Hắn sau đó dẫn cái Tuyết ngồi xuống chiếc bàn thấp.
Nhìn thấy thức ăn trên bàn, mắt cái Tuyết sáng rực, như con thú nhìn thấy con
mồi gần ngay trước mắt. Giống như chỉ có lễ nghi gia gia dạy nàng là níu giữ
được con thú ấy không khỏi xổng chuồng.
Trên bàn là cơm canh thịt cá có đủ, không có thứ gì khó ăn như khoai lang bốc
mùi. Người làm đồ ăn giống như sợ một cái lão đầu ăn hết những này sẽ
nghẹn mà cẩn thận chuẩn bị thêm một ấm trà nóng bên cạnh.
Tâm Thạch mấy ngày này ăn uống no đủ, tuy không thịnh soạn nhưng không
còn phải nhịn đói. Cộng thêm thời gian làm việc và đứng tấn mà bắt đầu có
chút da thịt, dù vậy hắn cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Nhìn bộ dáng thất thố của hai người thì Lý Phu Tử cười khặc, lão nhân gia nói
với giọng trách mắng:
“Ăn a! Lão phu đói rồi, không nhanh xới một bát cơm, còn ngây ra đó làm gì?”
Tâm Thạch nghe ông nói vậy thì biết là gia gia chỉ đang mắng yêu chứ không
thực sự trách cứ gì hắn. Hắn gãi gãi đầu, vội lấy ra cái bát xới đầy cơm rồi đưa
cho Lý Phu Tử.
“Mời gia gia dùng cơm”
Câu này của Tâm Thạch như một cái tín hiệu cho trận đấu bắt đầu, cái Tuyết
vừa nghe thế cũng nói:“Mời gia gia dùng cơm” rồi bật hết tốc lực vơ lấy miếng
thịt gần đó mà gặm.
Lý Phu Tử vừa gắp cho Tâm Thạch một miếng thịt gà vừa hỏi:
“Người trong thương đội không có khó xử ngươi chứ?”
Tâm Thạch đón lấy miếng thịt gà rồi lắc lắc đầu, hắn trấn an Lý Phu Tử:
“Gia gia yên tâm, ta ở trong này cũng tốt. Chỉ là việc có hơi nhiều một chút,
bọn hắn giống như sợ danh tiếng của Vương đội trưởng nên cũng cho ta mấy
phần mặt mũi”
Lý Phu Tử nghe vậy thì cũng gật đầu, quả thật bộ dáng bây giờ của Tâm Thạch
lẫn cái Tuyết đều tốt hơn rất nhiều.
Tâm Thạch cắn lấy miếng thịt gà, hắn cảm giác quen quen. Giống như mùi vị
Hắc Vũ Kê mà hắn đã từng săn được. Chỉ là loại thịt này hắn ăn qua không
được mấy lần. Nhớ lại thì hắn từng nói phải cải thiện bữa ăn, ít ra bây giờ đã
hoàn thành nguyện vọng này. Tuy phần lớn không phải đến từ công sức của
hắn nhưng cũng đủ làm hắn thỏa mãn. Hắn cảm thấy nếu vứt một cái Gen Z
vào một nơi xa lạ thì hắn sẽ không sinh tồn được quá lâu, huống gì là tình
cảnh tốt như bây giờ.
Nói chuyện phiếm được một lúc thì trong lòng hắn nảy lên cái nghi vấn. Mọi
thứ lại một lần nữa có hơi thuận lợi. Bữa ăn này chắc chắn không phải thứ mà
một tiên sinh dạy chữ có thể chuẩn bị được.
Huống hồ, hắn lúc này vẫn chưa tạo được cống hiến gì đáng kể cho Trác Gia.
Trong lòng lập tức dâng lên một tia cảnh giác. Nghĩ nghĩ một hồi, hắn không
kiềm được mà hỏi:
“Gia gia, cái này… giống như được nàng sắp xếp phải không?” – Vừa nói, Tâm
Thạch dùng ánh mắt quét một lượt đồ ăn trên bàn.
Lý Phu Tử nhìn thấy động tác của Tâm Thạch và nghe thấy câu hỏi của hắn thì
mày ông hơi nhướng lên. Không cần đề cập tên của người này, ai cũng biết
nàng là ai. Trầm ngâm một lúc, ông vẫn là quyết định nói ra:
“Nàng không yêu cầu gì nhiều! Chỉ mong những này đổi lại ngươi trung thành
với Trác Gia”
Tâm Thạch nghe vậy thì càng khó hiểu. Với những đãi ngộ như này thì chắc
chắn không thiếu người muốn đầu nhập cho Trác Gia, huống gì một cái tiểu tử
trên răng dưới khố như hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tâm Thạch, Lý Phu Tử mím đôi môi nhăn
nhúm, lão nói thêm:
“Con biết trước kia Trác Gia mang tiếng bảo thủ a?”
Tâm Thạch nghe vậy thì gật gật đầu. Quả thật thì danh tiếng Trác Gia bảo thủ,
là người trong Cổ Lư Thành đều ít nhất nghe qua một lần.
Lý Phu Tử thấy vậy thì nói tiếp, giọng ông từ tốn:
“Cái này dễ lắm! Không có cái quân sư nào chịu đầu quân cho người chỉ muốn
ôm khư khư lấy ba phần đất của mình. Huống gì, Trác gia còn bị mấy nhà khác
cô lập, đất lành thì chim đậu mà thôi”
Nói đến đây, sắc mặt ông trầm xuống, giọng như đang răn dạy Tâm Thạch:
“Nhưng là không có vì vậy nghĩ mình đặc biệt rồi. Chức vụ vẫn là tự mình leo
lên từng bậc, hiểu không?”
Tâm Thạch nghe vậy thì trong đầu như có tiếng chuông gõ một hồi cảnh tỉnh.
Hắn gật gật đầu, trong lòng lại chạy qua mấy dòng suy nghĩ. Tâm Thạch vô
thức nhớ đến cái câu mà tiểu ăn mày từng nói với hắn lúc tham gia chiêu
tuyển.
“Trác Gia cần người của… Trác Gia”
“Nếu đúng thật Trác Gia thiếu thốn người để dùng thì quyết định chiêu mộ ta
có thể giải thích được. Nhờ ta cột thêm thân nhân nên vì vậy mà việc này cứ
thuận lý thành trương” – Tâm Thạch thầm nghĩ trong lòng.
Tâm Thạch biết mình đã nhảy hố, hố này có nguyên do liên quan đến Trần Dần
hoặc mớ vũ khí hắn đang che giấu. Chỉ là hắn không biết chắc chắn thứ nàng
cần là gì.
Làm cái tạp dịch cũng được một lúc rồi, không ít đêm hắn thầm đợi có tiếng hệ
thống khóa lại. Nhưng chờ mòn mỏi đến nay hắn vẫn phải cày chay thì ý nghĩ
chờ đợi hệ thống cũng dần vơi đi phần nào.
Đang lúc suy nghĩ sầu não, bên tay phải Tâm Thạch bị ai níu lấy. Trông thấy
cái Tuyết đang nhìn hắn với đôi mắt long lanh, nàng nói với giọng non nớt:
“Quỳnh Dao tỷ tỷ là người tốt! Nàng rất tốt, nàng còn muốn cho ta luyện võ”
Tâm Thạch nghe vậy thì chỉ vuốt hai bím tóc của nàng, nhớ lại lần hắn kể cho
cái Tuyết về truyện “Thánh Gióng” mà trong lòng hắn chua xót.
Tâm Thạch có thể nhìn ra Quỳnh Dao thực sự rất tốt đối với cái Tuyết thông
qua cái cách nàng nắm tay con bé vào lớp học chữ sáng nay. Nhưng đây hoàn
toàn là cái tốt do người khác ban phát, Tâm Thạch không cần biết lời Quỳnh
Dao là thật hay là giả. Thỏ khôn phải có ba hang, hắn cũng không muốn phụ
thuộc vào người khác quá nhiều.
nguyen-quyethtml]
Ăn xong thì Tâm Thạch dọn bát đũa để bên ngoài, một lúc lâu sau thì có cái
hậu cần đến dọn dẹp.
Tâm Thạch cũng có hỏi thăm qua rằng Quỳnh Dao có sắp xếp gì cho cái Tuyết
thì được biết rằng cái Tuyết tạm sẽ chờ thêm một hai năm nữa rồi mới bắt đầu
dọn sang khu nữ hầu mà sinh sống. Biết vậy thì Tâm Thạch cảm thấy thêm
mấy phần cấp bách.
Nghĩ đến lực lượng, Tâm Thạch nhớ đến đạo thư. Trong những thứ có thể giúp
hắn đổi đời lúc này thì một trong số đó là đạo thư. Nhưng hắn nhìn qua nhìn
lại thì cũng không thấy quyển đạo thư ở đâu. Giống như Lý Phu Tử đã giấu nó
đi ở nơi nào mà Tâm Thạch không thấy.
Hắn mang theo mấy phần chờ mong rồi nhìn về phía gia gia. Lý Phu Tử nhìn
thấy ánh mắt của hắn thì cũng nhớ ra điều gì. Lão sau đó lấy ra mấy tờ giấy,
chỉ về phía cái nghiên mực rồi nói:
“Qua đây”
Tâm Thạch nghe vậy liền hớn hở, ngoan ngoãn làm theo lời gia gia. Cái Tuyết
lúc này không làm gì nên cũng lẽo đẽo theo sau, nàng nghĩ Tâm Thạch đang
học chữ, nhớ lại ca ca còn phải làm lụng nên cũng giúp hắn bóp vai. Tâm
Thạch lại lần nữa cảm giác được vị nhà.
Mài xong mực, Tâm Thạch nhìn về Lý Phu Tử. Lão nhân gia lúc này sắc mặt
nghiêm túc, hai hốc mắt sâu hoắm khiến Tâm Thạch hơi hốt hoảng. Tâm
Thạch định hỏi Lý Phu Tử cái gì thì ông chỉ lắc lắc đầu, tay chỉ về tờ giấy rồi
nói:
“Viết”
Sau đó, Ông đọc một dãy những ký tự không có nghĩa. Tâm Thạch chỉ có thể
cặm cụi viết theo lời ông đọc, nhiều chữ còn phải nhờ ông cầm tay chỉ thì mới
viết được. Một lúc sau thì tờ giấy cũng kín chữ. Vì người ở thời đại này đọc từ
trên xuống, từ phải sang trái nên khi nhìn vào những dòng chữ này cũng không
có nghĩa gì cả.
Nhưng sau khi viết xong, Lý Phu Tử chắp hai ngón thành chỉ, ông lướt một
đường trên tờ giấy, từ trái sang phải. Theo thứ tự tay ông chỉ, Tâm Thạch đọc
thầm:
“Thủy… Hành… Hóa… Nguyên… Quyết”
Vừa dứt lời, trong lòng Tâm Thạch nhấc lên kinh đào hãi lãng, da gà nổi lốm
đốm. Chỉ cần đọc qua tên thôi hắn đã cảm thấy cái này… lợi hại. Hắn không
biết cái gì là tâm pháp, công pháp hay yếu quyết. Thứ hắn biết chính là con mẹ
nó tu tiên.
…
Vân Khê Huyện,
Tại một thành trì, có một cái lão đầu đang bày quầy bán sách cũ. Dân chúng
qua lại cũng liếc nhìn xem trên quầy sách có gì đáng mua. Nhưng sách cũ
cũng là kinh kỳ bát quái, nhân gia thà bỏ thêm một chút tiền để mua sách
được in ấn với có chứng từ chứ không mạo hiểm mất tiền oan vào mớ sách cũ
này.
Tuy vậy, mấy quầy sách thế này cũng tu tập được một ít khách nhân có sở
thích… đặc thù.
“Các ngươi nhìn, nàng này vừa trắng, vừa… tròn. Hê hê hê!” – Một nam tử sắc
mặt có phần đê tiện, vừa cầm quyển thư tịch vừa chỉ trỏ cho mấy nam tử phía
sau xem.
Lúc này, một người khác tỏ ra chính khí lẫm liệt, chỉ vào mấy quyển thư tịch rồi
nói:
“Lão đầu bán sách bỉ ổi, để đại gia tịch thu mấy quyển mang về nhà phê
phán!”
Đám người nghe xong câu này thì ai nấy đều trề môi. Ai không có nhu cầu a?
cần gì phải tỏ vẻ phong thái chính nhân quân tử làm gì?
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng nhìn vẫn là phải nhìn. Mấy quyển này “nội dung” sống
động, lại còn có “ảnh minh họa”. Đã thế sách này còn rẻ, phù hợp túi tiền của
mấy nam tử huyết khí phương cương không có tiền để đi thanh lâu giải quyết.
Lão đầu bán sách thì đeo kính đen, bộ dáng “ta bị mù, ta không biết gì cả”. Dù
ai cũng biết là giả mù mà thôi, nhưng cái này đôi khi lại lách được luật pháp
Ngu Quốc. Không biết mình bán sách phải cấm lại là tình tiết giảm nhẹ tội, có
bị nhốt vào lao tù cũng chỉ là ở mấy hôm là được thả về.
Cũng không ai để ý tới, trên quầy còn bày mấy quyển thư tịch cũ kỹ, màu sắc
tuy dần phai theo dấu vết năm tháng nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là màu lam
nhạt. Lúc này, một cái nam tử trẻ tuổi tiến đến, chỉ tay vào một quyển lam sắc
rồi hỏi:
“Lão đầu! Quyển này ghi chép cái gì?”
Lão già nghe vậy thì mặt không đổi sắc, giọng lãnh đạm trả lời:
“Lão phu không biết, ta bị mù”
Nam tử trẻ tuổi nghe vậy thì nhíu mày. Sau một lúc nhìn qua nhìn lại, cuối
cùng vẫn cầm quyển thư tịch lên, để lại mấy đồng bạc lẻ rồi rời đi.
Sắc trời cũng dần tối, lão bán sách thấy thế bèn thu quầy. Lặng lẽ rời đi vào
một góc khuất. Người này sau đó khẽ dùng thần thức quét qua xung quanh
một lần, nhận thấy không có ai theo đuôi, người này liền lấy ra thanh phi kiếm,
đạp kiếm mà đi.
Trong lúc di chuyển, lão đầu thực hiện vài cái thủ thế, lớp dịch dung dần vơi đi,
tuy vẫn là bộ dáng lão giả nhưng lưng không còng như trước. Nguyên lai, người
này cũng là một cái tu tiên giả.
Tuy pháp quyết đã che giấu đi thân ảnh của người này trong mắt phàm nhân,
nhưng lại không là gì trong mắt tu tiên giả. Bay được một lúc thì cũng có một
tu tiên giả khác cưỡi kiếm tiếp cận lão giả. Tốc độ người này chậm rãi, không
giống như đang có ý định truy sát nên lão giả cứ thế dừng lại đợi cho người
này tiếp cận đến một khoảng cách an toàn.
“Mặc đạo hữu đây là đi đâu thế này?” – Tu tiên giả kia lên tiếng trước, thái độ
như đang hỏi thăm.
Lão giả nghe vậy liền đáp:
“Rời đi a! Ngu Quốc dạo này không yên bình. Giống như có chuyện gì lớn sắp
phát sinh”
Nam tử kia nghe vậy cũng là thần sắc khó hiểu:
“Ta khuyên Mặc đạo hữu nên có lòng cầu phú quý trong nguy hiểm. Nếu không
sau này hóa thành nắm đắt vàng lại hối hận”
Lão giả nghe vậy thì chỉ lắc lắc đầu, sắc mặt kiên định trả lời:
“Đạo của ta không giống đạo hữu! Bộ xương già này cũng không chịu nổi mấy
lần dày vò. Chi bằng đường ai nấy đi, chúc đạo hữu cầu được phú quý” – Vừa
nói, lão giả vừa chắp tay, thần sắc như thật đang chúc phúc cho nam tử đối
diện.
Nam tử kia nghe vậy liền biết đây là ý cáo từ, không để lão giả đi vội, hắn giơ
tay lên rồi nói:
“Khoan đã, Mặc đạo hữu đừng vội”
Đang định rời đi, nhưng khi nghe nam tử kia cản bước thì lão giả lúc này nhíu
mày, thần sắc âm trầm xuống. Nam tử kia thấy thế liền vội giải thích:
“Mặc đạo hữu còn mấy cái nhân lô?”
Nhận ra nam tử kia không có ác ý, lão giả lúc này bấm đốt ngón tay, lẩm nhẩm
tính toán cái gì đó rồi trả lời:
“Còn tùy thuộc vào đạo hữu cần mấy cái”
P/S: Này mới là cái nhân quả tác nói đến nhé. Nó không mờ mờ ảo ảo như
truyện khác đâu. Tiên phàm mình xây cách biệt. Tiên pháp có được đa phần là
do người khác rải ra thôi. Tu thành thì bị mổ lấy thịt giống đào lửa trên mạng
vậy. Nhắc tới đây anh chị em cũng chú ý nhé, bây giờ thủ đoạn nhiều lắm,
không có “tiên pháp” từ trên trời rơi xuống đâu.