Chương 28: Trả giá
Ở một thư phòng của Lâm Phủ,
Lâm Văn Quỳ hôm nay không có việc gì ở Nha Môn nên tạm ngồi trong này
phê duyệt công văn, bộ dáng thong thả chấm bút như đây là cái gì thú vui chứ
không phải công việc. Đúng lúc này, một nam tử cao ráo, sống lưng thẳng tắp
chầm chậm bước vào thư phòng mà không cần gõ cửa trước. Nhìn thấy người
này, Lâm Văn Quỳ ngước đầu lên rồi nói:
“Hòa nhi đây là có chuyện gì cần bẩm báo a?”
Lâm Văn Hòa nghe vậy thì gật gật đầu, gương mặt hắn thoáng trầm xuống, tay
lại dâng lên một phong mật tín rồi nói:
“Bẩm phụ thân, Tiểu Nhung đưa về mật báo. Trác Gia quân sư là… Trác Quỳnh
Dao, nữ nhi của Trác Quang Chính”
Lâm Văn Quỳ nghe vậy thì hơi giật mình bất ngờ, sau là đôi mày khẽ nhíu. lão
nhìn về phía con trai lão rồi hỏi như không phải hỏi:
“Thật?”
Không đợi Lâm Văn Hòa trả lời, lão vương tay ra chộp lấy phong thư tín rồi mở
ra đọc. Càng đọc, sắc mặt lão càng thâm trầm. Lâm Văn Hòa nhìn thấy sắc
mặt của lão cha, hắn ngập ngừng như muốn nói thêm cái gì, hắn sau đó cắn
răng một cái, làm ra quyết tâm. Hắn chắp tay rồi nói:
“Phụ thân. Thạch Mã thương đội đang bành trướng quá mức. Người của ta
thám thính được, nội khu tạp dịch đã có năm trăm người. Đến thương đội
Hoàng Gia còn không có lực lượng hùng hậu đến thế này…”
Vừa dứt lời, Lâm Văn Hòa nhìn về lão phụ thân, sắc mặt Lâm Văn Quỳ vẫn như
thường, không có ý định cắt lời. Thấy thế, Lâm Văn Hòa nói tiếp:
“Trác Gia trước giờ huấn luyện thương đội theo quy củ quân đội. Cộng thêm
năm trăm người mới, này khác gì nuôi dưỡng tư binh trá hình”
Lâm Văn Quỳ nghe thế thì ngón tay gõ bàn, hai đầu lông mày nhíu thành chữ
xuyên, trong đầu lại đăm chiêu suy nghĩ.
Đương nhiên trong quân doanh của huyện úy có người của Lâm Gia. Binh
quyền không hoàn toàn nằm trong tay của Trác Quang Chính, việc Trác Quang
Chính chỉ điều động năm trăm binh lính các loại, còn phải chiêu mộ nhân sĩ
giang hồ bổ sung là có nguyên do. Như vậy mới có cái thế cân bằng quyền lực.
Võ đạo thịnh thế, ai nói một cái quan văn được triều đình ưu ái là có thể đè ép
quan võ một đầu?
Nhưng là những động tác của Trác Gia dạo gần đây như muốn tuyên chiến
quyền hành của tri huyện. Nhà ai không có thương đội đâu? Nhưng làm gì
chiêu tuyển nhiều đến vậy? Rồi lấy gì nuôi, vì đợi đám tạp dịch này đều thăng
lên hết hộ vệ còn phải cung cấp tài nguyên để tu luyện võ đạo. Ngươi không
nuôi tiếp thì lấy cái gì người ta tiếp tục theo ngươi lăn lộn.
Là binh lính trong quân doanh, sẽ có chính sách lương bổng thích đáng để
nuôi dưỡng, nhưng thương đội lại khác, này là phải lấy tiền của chính Trác Gia
để nuôi. Mà Trác Gia trước giờ thế yếu, mới tranh thủ mở rộng thương đạo. Lấy
đâu ra tài lực để nuôi dưỡng bấy nhiêu đó người?
Quy mô thương đội này của Trác Gia dễ xảy ra hiện tượng lấy lượng bù chất.
Cái này đương nhiên không tốt cho thương đội. Nhưng những chính sách gần
đây của cái “Quân sư mới”, lại thể hiện Trác Quỳnh Dao không phải không biết
điều này. Lâm Văn Quỳ cảm thấy bản thân phải hành động, không thể để Trác
gia cứ thế lớn mạnh theo từng ngày.
Sau một lúc cân nhắc, Lâm Văn Quỳ vỗ tay xuống mặt bàn cái “bịch”, lão nói
với giọng có mấy phần hứng thú:
“Hảo! Hảo một cái thân nhi nữ, hảo cho câu cân quắc không thua đấng mày
râu”
Nói xong câu này, Lâm Văn Quỳ nhìn về phía con trai lão như thể hiện ẩn ý,
miệng lão khẽ nhếch rồi hỏi:
“Theo như Hòa Nhi, cục này giải quyết thế nào?”
Lâm Văn Hòa như đứng đợi câu này đã lâu, vừa nghe lão phụ thân hỏi, mặt hắn
liền hớn hở chắp tay trả lời:
“Hài nhi dù có mấy phần nể phục nữ nhi của Trác Quang Chính. Nhưng nàng là
người có hôn ước, sớm muộn cũng sẽ rời huyện Nghĩa Hoài làm dâu. Dù cho
cục diện nàng để lại có thuận lợi cho Trac gia đến đâu thì cũng chỉ là đưa vàng
ho tiểu hài đồng đi chợ. Chi bằng ta…”
Nói đến đây, Lâm Văn Hòa ghé sát lão cha hắn để nói thì thầm đủ hai người
nghe.
Nghe xong Lâm Văn Hòa trình bày, Lâm Văn Quỳ lại vỗ bàn thêm một cái. Sau
đó nói với giọng vui mừng:
“Hảo! Hảo kế! Quả đúng là con trai của ta! Khà khà”
…
Tại tổng đường của Hắc Sa Bang,
Tin tức một vài trại thổ phỉ bị diệt lúc này cũng đã truyền về nơi này.
Lưu quản sự lúc này đứng khom người, chắp tay với một nam tử tuổi gần ba
mươi. Người này thân hình cao lớn, khí tức hung mãnh, tu vi cũng đã ngũ
luyện, gần đủ để hóa kình. Bên hông người này có một lệnh bài đề chữ “đường
chủ”, một bên cánh tay phải xăm hình mãnh hổ, cánh tay này có nhiều vết chai
sạn cùng vết thương chằng chịt. Chứng tỏ người này thuận tay phải, chủ yếu
dùng tay phải để ra đòn, mà cánh tay ấy lấy đi không ít mạng người. Người
trong giang hồ chỉ cần nhìn qua cánh tay phải của hắn cũng đã đủ khiếp sợ.
Lưu quản sự lúc này cẩn thận bẩm báo:
“Bẩm Lục đường chủ, tổng có ba sơn trại của chúng ta bị bưng, lớn nhỏ đều
có. Là do bọn chúng ngu dốt tự chuốc lấy họa. Không nghe lời cảnh báo mà ở
lì trong trại cố thủ. Chết là thích đáng, chỉ tiếc bao nhiêu của cải làm áo cưới
cho người Trác Gia”
Nghe đến đây, Lục Khâu Dung sắc mặt âm trầm, cánh tay phải hắn dồn lực,
“Bành” một tiếng, bàn gỗ nứt toát, mảnh vụn lăn lông lốc trên sàn. Lục Khâu
Dung gầm khẽ với giọng căm phẫn:
“Ngu xuẩn! Mẹ kiếp nó ngu xuẩn! Bao nhiêu lượng bạc, bao nhiêu quân khí
phân phát cho bọn chúng để rồi dâng lên hết cho bọn cẩu quan triều đình”
Lưu quản sự nhìn thấy cảnh này thì trong lòng lộp bộp một cái, hai cẳng hắn
chân run lẩy bẩy. Mồ hôi hột lăn dài trên trán, chỉ sợ kết cục của bản thân
cũng giống như cái bàn. Đầu hắn ý niệm xoay chuyển, rồi thấp giọng hiến kế:
“Đường chủ bớt giận. Việc cũng đã xảy ra rồi thì không thay đổi được nữa. Lời
hay không khuyên được quỷ muốn chết. Chỉ là… bạc bọn chúng giữ, vốn là
phần phải nộp cho tri huyện. Nay thất thoát, nếu không nhanh bù vào, e tri
huyện sẽ vịn cớ làm khó. Hạ nhân cho rằng… nên tính kế khác để bù lại”
Lục Khâu Dung nghe vậy thì nhướng mày, giọng trầm xuống:
“Có rắm mau thả!”
Lưu quản sự nghe vậy liền vuốt vuốt cằm, rồi vừa gãi đầu vừa nói:
“Chi bằng tăng sưu ruộng đất, nâng phí bảo kê. Mấy nhà khác cũng có sản
nghiệp ngoại thành, bọn hắn chỉ cần chim đầu đàn. Lão Lâm biết đây là để bù
lại tổn thất cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ”
Lục Khâu Dung nghe thế thì nhíu mày. Ruộng đất là do bọn chúng cho nông
phu ngoại thành thuê làm ruộng. Sưu thuế vốn đã cao do phải trích ra một
phần dâng lên cho Nha Môn. Giờ lại tăng khác nào kề dao vào cổ của dân
chúng mà cứa. Làm vậy chả khác nào cho quan phủ có cớ ra tay.
Trầm ngâm hồi lâu. Lục Khâu Dung mới lạnh giọng đáp:
“Việc này chưa vội. Để ta bẩm báo với bang chủ xem thế nào?”
Nói xong, Lục Khâu Dung phất tay, ý tiễn Lưu quản sự.
Lưu quản sự thấy vậy liền biết Lục Khâu Dung đã hạ nhiệt. Liền vội vã chắp
tay, khom lưng cáo từ. Chưa đi được bao xa, hắn lại nghe thấy tiếng Lục Khâu
Dung lạnh giọng cảnh cáo:
“Nói cho mấy cái đàn em của ngươi trong Thạch Mã thương đội, làm việc cẩn
trọng một tí. Để ra tí sơ sẩy nào quy hết về tội của ngươi”
Lưu quản sự nghe vậy thì trong lòng trầm xuống, hắn quay người lại, nở ra một
nụ cười hết sức khó coi rồi nói:
“Tuân lệnh đường chủ”
Cảnh cáo này của Lục Khâu Dung không phải vô cớ. Gốc rễ của chuyện nằm ở
tên Triệu Tuấn, cướp giếc vô độ, làm loạn khu vực cận thành. Mà việc Trần
Dần gục ngã ngay trước phủ huyện úy ngày hôm ấy, cả thành đều đã nghe qua.
Từ đó, tri huyện mới buộc phải ra tay, mở chiến dịch truy phỉ, quét sạch mấy ổ
ven thành âu cũng là cho dân chúng nhìn. Cũng là nguyên nhân khiến Hắc Sa
Bang thiệt hại nặng nề lần này.
…
Buổi học chữ đến gần trưa cũng kết thúc. Nguyên do là trời nắng nhưng khuôn
viên chẳng có gì để che lại. Lý Phu Tử đành phất tay cho đám tạp dịch ngưng
rèn chữ.
Trác Quỳnh Dao thấy thế cũng nắm tay cái Tuyết rồi rời đi cùng tỳ nữ.
Tâm Thạch lúc rời khỏi cũng được vài tên tạp dịch chắp tay chúc mừng:
“Chúc mừng Hạo Nam huynh đệ! Lần này coi như là một bước thăng thiên! Sau
này làm to thì nhớ kéo huynh đệ một cái!”
Tâm Thạch nghe vậy thì cũng chắp tay, mỉm cười đáp lễ:
“Ài! Không dám! Không dám!”
Nói trước là bước không qua, cái này hắn đã trải nghiệm nhiều lần ở kiếp trước,
nên dù được tâng bốc nhưng hắn không có cảm giác gì là vui mừng. Tâm
Thạch chỉ lẳng lặng rời đi đám người trở về khu sinh hoạt tạp dịch.
Hôm nay tuy không làm việc nhưng cơm trưa thì thương đội vẫn phát. Tâm
Thạch mấy ngày nảy cũng nghiên cứu qua cách kiếm thêm công. Đa phần là
làm thêm giờ, như đi tuần đêm chẳng hạn. Chỉ là hắn sợ ma, với giấc ngủ tối
thiểu của hắn không dưới tám tiếng. Cái này hắn chỉ có thể lắc đầu bỏ qua.
Sau khi ăn xong, Tâm Thạch trở về khu nhà nghỉ của tạp dịch. Bước vào căn
phòng, không biết ba huynh đệ Lưu Quan Trương đã đi đâu, nhưng được ba
người bọn hắn nhường lại không gian, Tâm Thạch quyết định đánh một giấc
cho khỏe người.
…
Tại một cái nhà kho trong thương đội,
“Ngươi nói cái gì? Hắn được phu tử xem trọng?” – Lâm Sở Khanh không kìm
được mà thốt thành tiếng, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin.
Đối diện với hắn là A Vũ đang đứng khoanh tay, thần sắc nặng nề mang theo
mấy phần kiêng kị. Hắn gật gật đầu, nói với giọng căm tức:
“Đúng vậy! Vì cái gì a? Ta lăn lộn trong này đã hai năm, còn không bằng cái
tiểu tử mới vào”
Bọn chúng là thực sự không hiểu. Tâm Thạch dựa vào cái gì mà đến nơi nào
cũng có người giúp đỡ. Hết vương đội trưởng dẫn tiến, đến ngày đầu học chữ
còn được Lý Phu Tử để mắt. Cho Tâm Thạch hít thở thêm vài hôm nữa không
chừng lại thành cấp trên của bọn hắn cũng nên.
Ghen ghét là thế, nhưng bọn chúng bây giờ càng không thể làm gì Tâm Thạch.
Thứ nhất là chỗ dựa Tâm Thạch dần cứng rồi. Thứ hai là cũng không có xung
đột lợi ích gì quá lớn. Hơn nữa, Lâm Sở Khanh đã được dặn dò, lần này phải
tìm cách ở trong thương đội càng lâu càng tốt, không thể vì chút ân oán cá
nhân mà làm hư đại sự.
Lâm Sở Khanh nghĩ nghĩ, hắn mím môi, nhìn về phía A Vũ rồi nói:
“Mách cho Phùng Quản Sự. Hắn biết chữ, có khi học xong thì hắn lên thay lão
cũng không chừng”
A Vũ nghe vậy thì trợn trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi.
Hắn vốn cống hết tiền lương cho Phùng quản sự để về sau thăng lên hộ vệ
được lão xếp cho mấy chuyến hàng nhẹ nhàng. Chứ nếu không với thân gia lăn
lộn trong này hai ba năm thì tệ nhất cũng là cái luyện bì võ giả. Bây giờ nói
Tâm Thạch có thể thay thế Phùng quản sự làm việc thì khác gì công sức của
hắn mấy năm nay cứ vậy mà đổ sông đổ bể.
Không phải Tâm Thạch sau này sẽ thay thế Phùng quản sự. Trong thương đội
cũng không phải chỉ có mình hắn ta làm chức vụ này, nhưng người ở tầng lớp
như A Vũ đâu hiểu nhiều đến vậy. Hắn chỉ biết là có người động chạm đến lợi
ích của hắn thôi.
Nhìn thấy thần sắc hận không thể mang Tâm Thạch ra chém thành muôn
mảnh của A Vũ, Lâm Sở Khanh khẽ nhếch miệng hài lòng.
…
Tâm Thạch cứ vậy mà làm chàng trai thư giãn đến chiều. Hắn đúng hẹn mà
đến chỗ Lý Phu Tử dặn dò. Vắng mợ chợ vẫn đông, nhà ăn thiếu đi hắn cũng
không dư ra bao nhiêu đồ ăn nên cũng chưa ai để ý đến việc này.
Đến nơi ở của Lý Phu Tử. Nơi này cũng không xa khuôn viên ông dạy chữ. Trên
đường đi đến Tâm Thạch cũng bắt gặp vài cái người hầu, nhờ hỏi đường bọn
họ mà Tâm Thạch không bị lạc trong Trác Phủ.
Nơi này giống như một cái nhà kho cũ nhưng đã được dọn dẹp sạch sẽ thành
một gian phòng ấm cúng. Bên trong thoang thoảng hương đồ ăn thơm phức,
Tâm Thạch ngửi được thì khẽ nuốt nước bọt một cái. Hắn sau đó định giơ tay
gõ cửa, nhưng người bên trong dường như đã đợi hắn từ lâu, từ bên trong gian
phòng vang lên tiếng của phu tử:
“Vào đi!”
Tâm Thạch nghe thế thì cũng mở cửa rồi bước vào gian phòng. Bên trong quả
thật là một cái nhà kho cũ đã được dọn dẹp, dưới sàn là mớ rơm khô rải rác,
trong một góc phòng có một cái giường gỗ cùng với cái kệ sách dựng không
quá cao. Ở giữa có một cái bàn thấp, trên bàn đã bày chén đũa, thức ăn nóng
hổi, hương khói bốc lên nghi ngút.
Cửa vừa mở ra, Tâm Thạch liền thấy cái Tuyết lon ton chạy tới. Hai bím tóc
trên đầu lắc qua lắc lại như cái tiểu Na Tra.
“Thạch Ca!”
P/S: Tên chương ban đầu hoang dã hơn như này. Nhưng mà sợ bị gõ nên tác
đặt tên ngắn lại. Ai đọc cũng biết là đang nói cái gì là ok rồi. Tác có tin tốt là