Chương 32: Sắp có biến
Tiểu Nhung cảm giác được Tâm Thạch thay đổi thái độ thì khẽ nhướng mày.
Nhưng sau đó, nàng lại khôi phục thần sắc ngay lập tức rồi tiếp tục rèn chữ
như chưa có chuyện gì xảy ra.
Dù Tiểu Nhung quả thật hợp gu Tâm Thạch nhưng hắn vẫn phân biệt được đâu
là người ngoài, nên trong suốt buổi rèn chữ, hắn không hỏi gì liên quan đến
đạo thư. Hiện giờ đạo thư là bí mật lớn nhất hắn muốn chôn giấu, chỉ sau việc
hắn là người xuyên không.
Buổi học cứ vậy tiếp tục đến giờ cơm chiều thì Tiểu Nhung cũng rời đi để hầu
hạ Quỳnh Dao. Nhìn theo bóng lưng nàng dần xa, Tâm Thạch không có tiếc
nuối nhiều, hiện hắn muốn nhanh chóng làm quen với pháp quyết, thứ ám ảnh
hắn suốt bấy lâu nay. Cái Tuyết thấy bộ dạng của Tâm Thạch thì nàng hỏi:
“Thạch ca thích Nhung tỷ a?”
Tâm Thạch nghe vậy thì suýt sặc, hắn ho khan, cốc đầu cái Tuyết một cái rồi
nói:
“Khụ! Thích cái gì mà thích! Con nít không hiểu chuyện người lớn!”
Cái Tuyết ôm đầu, đôi mắt nàng ướt ướt, mang theo mấy phần ủy khuất. Nàng
quả thật không hiểu, này rõ ràng ca ca nhìn theo người ta không rời mắt, theo
như Quỳnh Dao tỷ dạy nàng thì này là thích, hay còn gọi là “tương tư”. Nhưng
hỏi thì Thạch ca lại không nhận, khiến cho nhân sinh quan của nàng lần đầu
chịu đả kích.
Sau khi dùng bữa, Tâm Thạch nhìn ra bên ngoài kiểm tra, sau khi chắc chắn
không có ai ở gần, hắn mới bắt đầu thỉnh giáo Lý Phu Tử về mấy câu chữ tối
nghĩa trong pháp quyết.
Lý Phu Tử tuy tu tập không thành công nhưng ít nhiều cũng nghiên cứu qua
những này, Tâm Thạch có thể dùng một số lý giải của ông để bản thân đỡ phải
đi đường vòng. Theo phong cách giảng giải của ông thì không có cái gì huyền
huyền bí bí như là “Đạo khả đạo, phi thường đạo…”. Chỉ có cảm nhận thuần của
người đọc chữ mà thôi.
Tâm Thạch ngồi xếp bằng, ngưng tai lắng nghe, tâm thần hắn dần thả trôi theo
từng lời giảng của Lý Phu Tử:
“Tĩnh thì tâm phải an, tâm an đạo hiển. Ví tâm như giọt nước, đổ vào chén thì
hình chén, đổ vào hồ thì thành hồ…”
Giọng của Lý Phu Tử rất ôn tồn và từ tốn, khí chất của ông tuy không tiên
phong đạo cốt, nhưng nếu chữ nghĩa cũng tính là một đạo tu hành thì tu vi của
ông cũng rất cao. Vì vậy mà giờ phút này, Tâm Thạch cảm thấy được dẫn dắt,
hơi thở hắn dần ổn định theo pháp quyết. có vẻ như hắn đang đi đúng hướng vì
tâm thần hắn như đang trôi nổi trong một không gian bất định.
Cái Tuyết trông thấy cảnh này thì cũng có hơi khó hiểu. Nàng thấy người lớn
cũng lạ, hoặc là chỉ có ca ca của nàng là lạ. Thích mà không dám nói, lại chỉ
muốn ngồi xếp bằng rồi không làm gì. Làm người lớn chán thế thì nàng nguyện
không làm đâu.
Còn Tâm Thạch lúc này thì cố tìm cái cảm giác một “luồng khí” như trong pháp
quyết miêu tả, chỉ là hắn càng tìm thì cái cảm giác đó dần mờ mịt đi, hắn càng
tìm thì càng bất lực, hai đầu lông mày nhíu càng sâu.
“Thạch nhi! Thạch nhi!. “
Tâm Thạch bị tiếng gọi của Lý Phu Tử đánh thức. Hai mắt bật mở, vì cảm
giác vô định ban nãy mà hắn hít lấy hít để mấy hơi nặng nhọc. Lý Phu Tử thấy
thế thì mày ông hơi nhíu, ông nói với giọng muộn phiền:
“Thạch Nhi a, cái này… Ài…”
Cái thở dài của Lý Phu Tử khiến Tâm Thạch bừng tỉnh, hắn chớp chớp mắt, hít
một hơi thật sâu rồi nói với giọng kiên định:
“Gia gia yên tâm. Ta biết khi nào nên dừng”
Nhìn ra bên ngoài, trời lúc này cũng đã ngả tối. Điều này khiến Tâm Thạch
chấn kinh vô cùng, hóa ra trong vô thức hắn đã ngồi được khoảng nửa canh
giờ từ lúc nào không hay. Nhận ra những này, lòng quyết tâm hắn càng sâu. Vì
theo pháp quyết,một trong những dấu hiệu của “tĩnh” đó chính là quên đi thời
gian.
Nhưng Tâm Thạch cũng tự nhắc nhở mình, hiện giờ hắn có hai cái thân nhân.
Cũng không thể đi vào vết xe đổ của nguyên thân được. Vốn hắn muốn hỏi
thêm mấy quyển đạo thư khác mà Lý Phu Tử từng dịch qua. Nhưng sau ngày
hôm nay thì hắn tạm gác lại ý định này, hiện mục tiêu của hắn là phải “cảm”
được khí cái đã.
…
Ở một gian phòng thuộc khu quản sự,
Phùng quản sự lúc này đang ghi chép một ít sổ sách. Hôm nay phân phát
lương bổng xong thì lão cũng cần kiểm kê lại một hai. Thương đội dạo gần đây
làm ăn rất sôi nổi, nguyên do là thương đạo hanh thông, thương đội mở rộng
quy mô cộng với một lô đan dược vừa đạt từ Hoàng Gia sắp nhập kho. Hắn
ta cảm thấy miếng bánh Thạch Mã thương đội càng ngày càng to.
Hơn nữa con trai hắn vừa gửi tin về từ ban chiều rằng Trác Gia chấp nhận
nhường danh ngạch võ cử.
“Làm nô cho Trác gia các người hai mươi năm. Cũng đến lúc Phùng gia ta phất
lên” – Nghĩ đến những này, khóe môi của Phùng quản sự không nhịn được mà
nhếch lên một đường cong.
Nhưng nhớ đến thân phận làm nô, mặc dù chức vụ trong thương đội là quản
sự. Nhưng thái độ hắn lúc nào cũng khúm núm, hành xử cẩn trọng và nhìn sắc
mặt của người khác mà làm việc. Chỉ nghĩ đến những này cũng đủ làm trong
lòng hắn sinh ra một tia tà niệm.
Con trai lão tu vi võ đạo đã ngũ luyện, đến khi tham gia võ cử tệ lắm cũng
thành cái huyện úy. Lúc đó là cỏ lúa ngang nhau với Trác Gia rồi, cần gì phải
cư xử khúm núm như trước?
Huống gì trước giờ không thiếu những người nịnh nọt hắn, làm quen, thậm chí
là cống tiền chỉ để cầu cái việc nhẹ. Cũng đã đến lúc lão cho mình cái gọi là
đặc quyền.
Hình bóng Tâm Thạch cư xử không khiêm nhường gì cả hiện lên trong đầu
Phùng quản sự. Lão ta sau đó hừ lạnh một tiếng, trong mắt xoẹt qua một đạo
tinh mang.
Địa vị hắn nay đã khác, việc gì lão cần phải nể mặt Vương đội trưởng với Lý
Phu Tử nữa? Nhưng không thể cứ thế mà muốn làm gì thì làm, trừ khử một
người có nhiều cách lám, cũng nên chọn cái cách “đẹp” mà làm. Nếu hỏi vì sao
hắn muốn trừ khử Tâm Thạch thì đơn giản là cho bỏ ghét mà thôi.
…
Ngày hôm sau,
Tâm Thạch vừa đứng tấn vừa nghe đám tạp dịch bàn tán. Vì đa số bọn hắn
đều rời khỏi thương đội sau khi lĩnh lương bổng nên tin tức sẽ linh thông hơn
Tâm Thạch rất nhiều.
“Các ngươi nghe nói gì chưa? Trác tướng quân hôm qua vừa diệt phỉ trở về”
bienhtml]
“Ta chứng kiến đây! Chính Phùng Thanh Lang, con trai của Phùng quản sự áp
giải tù binh đấy”
“Khặc khặc, Phùng quản sự lần này nước lên thì thuyền lên a! Biết thế hôm qua
ta không đánh bạc, đem tiền cống cho Phùng quản sự lăn lộn cái quen mặt…”
Tâm Thạch nghe vậy thì biết được rằng, hôm qua Trác Quang Chính diệt phỉ trở
về, nghe đâu lần này thắng lớn, mà tổn thất cũng nặng nề. Thương binh tử sĩ
vô số, quân doanh quá tải còn phải phân ra cho thương đội gánh vác một phần
thương binh.
Đang lúc Tâm Thạch suy nghĩ những này, hắn bỗng nghe được một cái tin
khiến hắn chú ý:
“Các ngươi xem chừng cái tên Lâm Sở Khanh, ta nghe nói hắn hôm qua có
chặn đường trấn lột lương bổng của mấy huynh đệ”
“Cái gì? Sao hắn dám? Này là thương đội của Trác Gia a!”
“Àì! Hắn không có cướp trong thương đội, hắn cướp ở gần mấy cái sòng bạc!
Nơi đó ngư long hỗn tạp, cũng không thuộc quản lý của thương đội. Thế mới
không ai xử được hắn a”
Tâm Thạch nghe vậy thì thầm cảm thấy may mắn, bề ngoài hắn là người có
chỗ dựa. Với cả bạc hắn đã đưa cho gia gia giữ hộ nên hắn cũng cảm thấy an
tâm. Nhưng mãi như này không phải là cách, hắn không thể lợi dụng danh
tiếng của Vương đội trưởng mãi được. Còn Lý Phu Tử cũng không phải người
trong thương đội, không thể giúp hắn cái gì trong này.
Quan trọng là Phùng quản sự có con trai là đội phó dưới trướng Trác Quang
Chính, cái tin này hắn lần đầu nghe tới. Tâm Thạch nhớ lại thì hình như bản
thân hắn cũng không đắc tội Phùng quản sự cái gì, chỉ có thái độ là hắn hơi
“cương” một chút mà thôi.
“Thiết nghĩ cũng cần đề phòng một chút! Này trong truyện tu tiên hay gọi là
lão âm bỉ, có chỗ dựa cứng thế còn tỏ ra khiêm nhường” – Tâm Thạch trong
lòng cảm thán.
Đang giữa lúc đám người tạp dịch làm việc thì A Vũ quắc ba huynh đệ Lưu
Quan Trương lại nói chuyện tại một cái nhà kho. Bốn người nói chuyện phiếm
một hồi thì A Vũ bỗng nghiêm mặt, giọng hắn trầm xuống rồi hỏi:
“Này! Các ngươi ở cùng phòng với Hạo Nam đi?”
Ba người nghe vậy cũng là nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu, cái này vốn không
phải chuyện gì mới lạ, A Vũ cũng biết việc này nên khi hắn hỏi thì ắt là có
chuyện khác. Lúc này, Lưu Bi là người lên tiếng đáp lại:
“Vị huynh đài này có gì muốn hỏi? Bọn ta cũng không thân với hắn lắm, chỉ ở
cùng vì Phùng quản sự sắp xếp như vậy thôi”
A Vũ nghe ba người bọn họ không thân với Tâm Thạch thì trong lòng thầm
mừng. Việc coi như hoàn thành một nửa, hắn lúc này dùng giọng điệu lôi kéo
ba người:
“Các ngươi có muốn theo Phùng Quản Sự lăn lộn? Yên tâm, ngài chắc chắn
không để các ngươi chịu nửa điểm thiệt thòi”
Ba người nghe vậy thì trong lòng ngờ vực. Việc muốn đi theo phe phái lúc nào
cũng cần phải có điều kiện đi kèm, không có khơi khơi mà người ta cho các
ngươi vào dưới trướng. Lưu Bi biết là điều kiện hẳn có liên quan đến Tâm
Thạch, hắn nheo mắt lại, chất vấn A Vũ:
“Bọn ta không đắc tội nổi Hạo Nam. Hắn có quen biết với Vương đội trưởng với
làm học đồ tâm phúc của phu tử, ngươi cũng biết chuyện này a?”
A Vũ nghe vậy thì cười lạnh, ánh mắt hắn gian trá, mồm thì khẳng định chắc
như đinh đóng cột:
“Hừ, ngoài được Vương đội trưởng dẫn tiến một lần, lão Vương có nhìn qua
mặt hắn lần nào? Huống gì nếu hắn có quen biết thì cần gì phải vào đây làm
cái tạp dịch?”
Ba huynh đệ nghe vậy cũng như được khai sáng, thái độ bắt đầu có phần
chuyển biến. A Vũ tinh mắt, phát hiện thần sắc ba người như thế, liền bồi
thêm:
“Phùng quản sự có con trai dưới trướng Trác Tướng Quân. Nói về chỗ dựa, ai
cứng hơn ai? Các ngươi cân nhắc cho kỹ”
Cả ba huynh đệ nghe vậy cũng thấy có mấy phần đạo lý. Đi theo Phùng quản
sự chưa biết là sẽ có lợi ích gì, nhưng trước tiên có cái chỗ dựa, này là điều ai
cũng cần. Không thấy mấy cái tạp dịch thân cô thế cô bị đám Lâm Sở Khanh
bắt nạt à? Cũng may bọn hắn có cả ba là huynh đệ thân thiết nên không dễ trở
thành đối tượng của Lâm Sở Khanh mà thôi.
Nhưng cứ cái đà Lâm Sở Khanh càng kết nạp thêm nhiều đàn em, thì sớm
muộn mục tiêu cũng là bọn hắn. Thậm chí, bọn hắn còn nghe được đoàn của
Lâm Sở Khanh bắt đầu trấn lột lương bổng của tạp dịch. Tin tức này khiến
đám bọn hắn cảm thấy vô cùng cấp bách, muốn tìm cái chỗ dựa.
Lưu Bi cân nhắc cùng hai người một lúc rồi nói với giọng có chút gấp gáp:
“Được, nói đi. Muốn chúng ta làm gì?”
A Vũ nghe vậy thì dơ lên một ngón trỏ rồi nói với giọng nham hiểm:
“Một chuyện. Đúng một chuyện. Như này…” – Nói rồi, hắn ghé sát vào ba người,
hạ giọng đủ để bọn hắn cùng nghe.
Ba huynh đệ nghe xong thì mày lập tức nhíu chặt. Việc A Vũ nhờ bọn hắn làm
có chút nguy hiểm. Lúc này, Trương Phì chợt nhớ ra điều gì, hắn thốt lên:
“Đại ca, ta nhớ vào ngày đầu chúng ta dọn đến. Dưới sàn nhà có nhiều bụi đất
bám lại”
Lưu Bi nghe vậy cũng lục lại ký ức, quả thật dưới sàn có vài mảng đất cát
vương lại. Cộng với biểu hiện của Tâm Thạch, thái độ ôm khư khư lấy cái chiếu
mà không chịu đổi chỗ. Hắn càng hoài nghi.
A Vũ nghe Trương Phì nói vậy cũng là vỗ tay một cái “chát”, hắn nói thêm:
“Đấy, ta cùng Phùng Quản Sự đã nghi ngờ ngay từ đầu. Cái bao vải của hắn
hôm đó to lắm, qua hôm sau thì không thấy gì ngoài bộ quần áo. Chuyện lạ tất
có yêu. Với cả, nếu hắn không giấu thì chúng ta giấu giùm hắn”
Nói rồi, hắn đưa ra một cái lệnh bài bằng gỗ, đề chữ “Hắc Sa”.
P/S: Đúng hẹn lại lên, dù không có hẹn. Ta cảm thấy rất buồn vì Guma rời T1,
chắc mấy ngày sau ra chương chậm lại để bù đắp tổn thất tinh thần.