Chương 33: Biến cố
Ba huynh đệ trông thấy lệnh bài thì cũng là ba mặt nhìn nhau. Quan Vu lúc này
mới vuốt chòm râu cá trê, mặt để lộ vẻ khó xử:
“Cái này…”
A Vũ thấy vậy sao lại không biết là ba huynh đệ này đang đòi hỏi thêm chỗ tốt.
Hắn ta hừ lạnh một tiếng rồi nói:
“Hừ, tham thì thâm! Làm cái hộ vệ cho thương đoàn cũng không dễ đến vậy.
Phùng quản sự muốn các ngươi chết cũng không khó. Biết thế nào là bút sa
gà chết không?”
Ba huynh đệ nghe vậy thì một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến cả ba
rùng mình. Đúng như lời A Vũ nói, người có quyền lực muốn bọn hắn chết
cũng không khó, rất dễ là đằng khác. Chỉ cần chuyến vận tiêu nào hung hiểm,
Phùng quản sự duyệt ngươi đi, chết như thế nào còn không biết. Thậm chí ở
thời điểm này, một lời của lão Phùng, không biết bao người muốn trừ khử bọn
hắn thay Phùng quản sự.
Tâm Thạch thì khác rồi, là người có chỗ dựa, muốn hắn chết còn phải làm cái
này, bày cái kia. Thậm chí bọn hắn thấy Tâm Thạch cũng chả có gì vượt trội,
người như vậy còn có thể dựa dẫm người khác để vênh mặt hất cằm thì việc gì
bọn hắn lại phải sợ?
Nghĩ tới những này, ba huynh đệ cảm thấy một cỗ tâm huyết dâng trào, có thể
là ghen ghét kiểu người như Tâm Thạch, hoặc đơn giản là cầu cái chỗ dựa
vững chắc.
Lưu Bi chộp lấy cái lệnh bài gỗ, ánh mắt hắn kiên định, gật gật đầu tỏ ý vụ này
ba người nhận làm. A Vũ thấy thế thì hài lòng gật đầu:
“Lựa chọn sáng suốt! Đi, Phùng quản sự đảm bảo cho các ngươi đủ thời gian”
Nói rồi, bốn người chia ra hai hướng, ba huynh đệ Lưu Quan Trương thì trở về
khu sinh hoạt của tạp dịch để làm theo kế hoạch. Còn A Vũ thì tiếp cận Tâm
Thạch để nói chuyện phiếm, đề phòng có bất trắc gì. Tất cả cảnh tượng đều
được Phùng quản sự thu vào mắt. Ánh mắt lão híp lại, miệng không nhịn được
mà giương lên một đường cong.
“Hạo Nam huynh đệ! Dạo này tốt a?” – A Vũ vẫy tay, cất giọng chào hỏi.
Tâm Thạch trông thấy A Vũ bắt chuyện thì lông mày khẽ nhướng. Ban đầu A
Vũ có tiếp cận hắn với ý định làm quen, nhưng về sau Tâm Thạch tỏ ra chỗ dựa
cứng, thế là hai người cũng lạnh nhạt dần. Bây giờ A Vũ chủ động khiến Tâm
Thạch cảm thấy khó hiểu. Bản năng nói cho hắn biết có gì đó không đúng. Chỉ
là hắn không biết là không ổn ở đâu. Nhưng người ta chủ động chào hỏi, Tâm
Thạch cũng đáp lễ, định chuyện phiếm với hắn vài câu cho có lệ:
“Còn tốt! Còn tốt! Đa tạ Vũ huynh quan tâm”
…
Ba huynh đệ Lưu Quan Trương lúc này đã trở về khu sinh hoạt của tạp dịch.
Bước vào trong gian phòng chung, ba người lập tức giở tấm chiếu nơi mà Tâm
Thạch hay nằm. Cảnh tượng dưới chiếu khiến cả ba chấn kinh.
Sàn nhà vẫn còn dấu hiệu đục khoét, thảo nào Tâm Thạch cứ ôm khư khư chỗ
này không buông. Lại còn hay nói câu “Người không phạm ta, ta không phạm
người”, quả đúng người hay nói đạo lý thì sống không ra gì.
Ba huynh đệ lấy ra mấy đoản đao đã được A Vũ cấp cho từ trước. Theo dấu vết
mà Tâm Thạch để lại, bọn hắn bắt đầu nạo khoét sàn gỗ. Tháo mảnh gỗ ra,
bọn hắn thấy được một hố đất đã được lấp kín, đào lớp đất lên thì bọn hắn
trông thấy một cái đầu túi vải. Ba huynh đệ trong thấy cảnh này thì lấy làm
mừng.
Đào lên túi vải rồi mở ra. Phát hiện thứ bên trong khiến bọn hắn hít vào một
ngụm khí lạnh.
“Mẹ kiếp! Hắn thật biết giấu a! Hóa ra nằm cạnh huynh đệ ta không phải là cái
tiểu tử gì trong sạch. Cũng may chúng ta không đắc tội với hắn” – Quan Vu
mím môi, nói với giọng có mấy phần sợ hãi.
Mở bao vải ra mới thấy, bên trong là hai thanh đại đao. Tuy không phải thần
binh lợi khí nhưng cũng đạt chuẩn quân đội. Còn thêm cái trường cung tinh
xảo, thứ này bọn hắn đã thấy qua ở buổi khảo thí cung thuật. Nghe một số
người nói thì cung này lực kéo sáu thạch, phải là cái luyện bì võ giả mới đủ sức
kéo căng.
Lưu Bi lúc này mới lên tiếng:
“Cái này… hắn vẫn chối được. Có khi hắn đổ chúng ta chôn những này rồi vu
oan cho hắn thì cũng khó giải thích. Chi bằng chôn hắn cái lệnh bài, vừa tàng
trữ quân khí, vừa làm ám tử. Hắn chối bao nhiêu cũng là tội chết”
Lời vừa dứt, Trương Phì liền vỗ đùi cái “bốp”, miệng tấm tắc khen:
“Hay! Quả không hổ danh đại ca”
Bàn bạc xong, cả ba quyết định vứt cái lệnh bài gỗ vào bao vải rồi chôn xuống
hố đất, lấp sàn. Khôi phục lại hiện trạng ban đầu xong thì ba người rời đi báo
tin cho Phùng quản sự.
…
Tâm Thạch nói chuyện với A Vũ được một lúc thì cũng dần thấy phiền. Lúc này,
cái cảm giác nguy cơ sắp đến dần mãnh liệt. Lần trước gặp phỉ cũng là cái
cảm giác dạo gần đây quá yên bình quen thuộc này. Tâm Thạch liếc nhìn xung
quanh, trông thấy Phùng quản sự đang nói cái gì đó với ba đồng bạn cùng
phòng với hắn thì Tâm Thạch nhíu mày.
Phùng quản sự sau đó làm một việc khiến cảm giác bất an của Tâm Thạch
càng sâu.
“Tất cả trở về khu sinh hoạt. Kiểm tra đột xuất, nghi ngờ có nội gián!” – Sau
một cái lấy hơi, Phùng quản sự hét to.
Tâm Thạch nghe vậy thì trong lòng hắn lộp bộp một cái. Nhớ tới cái bao vải
hắn chôn dưới sàn nhà khiến hắn chột dạ. Nếu quân khí bị phát hiện thì hắn
chết chắc. Nhưng bây giờ không có thời gian cho hắn lo lắng, vì sau khi nghe
được mệnh lệnh thì đám người lập tức kéo nhau trở về khu tạp dịch.
Vừa di chuyển đoàn người tạp dịch vừa bàn tán:
“Này, cái gì mà nội gián a?”
“Không biết a! Nhưng mà thương đội ít có chuyện kiểm tra đột xuất. Lần này e
là lớn chuyện rồi”
Lúc này, Tâm Thạch không thấy A Vũ đâu, cổ cảm giác bất an trong lòng hắn
càng đậm.
…
A Vũ lúc này đang cung kính khom người, thần sắc sợ hãi. Đối diện hắn là
Vương đội trưởng, sắc mặt ông lúc này rất khó coi.
Theo như lời A Vũ nói thì Phùng quản sự nghi ngờ trong tạp dịch có nội gián.
Vì vậy tự ý mà cho người lục soát, thậm chí chưa có kết quả kiểm tra đã yêu
cầu đội hộ vệ sang hỗ trở chấp pháp.
Đừng nói, đến Vương đội trưởng còn bất ngờ. Phùng quản sự theo chân Trác
Gia cùng thời điểm với hắn, nhưng vì căn cốt kém, nhập võ trễ nên không được
tuyển chọn vào quân doanh. Vương đội trưởng thì may mắn hơn, căn cốt võ
đạo không tệ, cũng từng làm phó tướng, nhưng về sau theo không kịp bước
chân của Trác Quang Chính nên đành sang thương đội làm tiêu sư.
Chính vì sự khác biệt này mà phong cách đối nhân xử thế của Phùng quản sự
có phần khiêm nhường. Nếu có gì thì đích thân hắn sẽ báo cho Vương đội
trưởng rồi mới cầu chỉ thị. Bây giờ Phùng quản sự không những chỉ phái cái
đàn em đến báo cáo. Còn tự ý cho người lục soát. Điều này khiến Vương đội
trưởng vừa bất ngờ vừa phẫn nộ.
“Được a! Để lão phu xem xem, hôm nay hắn giở trò gì?”
Vừa dứt lời, đang định cùng mấy cái hộ vệ đi sang khu tạp dịch thì Vương Đội
trưởng nhớ tới cái gì. Ông thở dài một cái, sau đó lão vẫy tay với một cái hộ vệ
rồi nói:
“Đi thông báo với tiểu thư một tiếng! Dạo này Trác tướng quân tin tưởng Tiểu
Thư quản lý thương đội. Cũng nên thông báo với nàng một hai, kẻo nàng trách
phạt thì huynh đệ lại đói”
Này chỉ là hành động theo chức trách mà thôi. Vương đội trưởng cảm thấy địa
vị trong Trác gia của Quỳnh Dao ngày càng lớn, cộng thêm lần bị Bạch trưởng
lão dằn mặt khiến hắn cảm giác được cái gì là phải nhìn mặt người khác mà
làm việc. Trông lão bây giờ cũng không khác Phùng quản sự là mấy.
…
Sau khi trở về khu sinh hoạt. Đám người chia nhau ra, phòng ai thì người đó
đứng trước phòng nấy. Tâm Thạch muốn đi vào căn phòng để làm một chút
che giấu, nhưng hắn bị ba cái huynh đệ Lưu Quan Trương tạo thế bao vây. Đến
đây, Tâm Thạch nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, này là âm mưu có chủ
đích nhằm vào hắn. Nhưng Tâm Thạch không nhớ bản thân đã để lộ sơ hở ở
đâu.
Nhớ đến cảnh tượng ba huynh đệ nói chuyện với Phùng quản sự ban nãy.
Trong lòng Tâm Thạch dâng lên một ngọn lửa nóng. Tay hắn siết chặt, hắn
nghiến răng nghiến lợi hỏi ba huynh đệ Lưu Quan Trương:
“Ta nhớ ta không có đắc tội với các ngươi đi?”
Ba huynh đệ nghe vậy thì có hơi bất ngờ vì Tâm Thạch nhận ra nhanh như thế.
Nhưng nhớ đến thân phận học đồ tâm phúc của phu tử, bọn hắn cũng hiểu vì
sao.
Lưu Bi lúc này sắc mặt sầu khổ, nói với Tâm Thạch, giọng điệu mang theo vài
phần thương hại:
“Bọn ta không muốn a! Nhưng là có người muốn ngươi chết! Bọn ta không
làm thì càng chết. Ngươi là người thông minh nên cũng hiểu những này đi?”
Trương Phì lúc này hấc cằm, nói với giọng có chút giễu cợt:
“Hạo Nam huynh đệ a! Bọn ta là ba cái mạng, ngươi nhìn! Ba lớn hơn một a!
Dùng mạng ngươi đổi ba mạng bọn ta có phải đáng giá?”
Quan Vu trong lòng tấm tắc khen hay. Lần đầu hắn thấy tam đệ nói được một
câu chí lý đến vậy. Nhưng ngoài mặt thì chỉ vuốt râu trầm ngâm. Bộ dáng
chính nhân quân tử, không buồn bỏ đá xuống giếng.
Tâm Thạch nhanh chóng bắt được điểm chính trong lòng nói của ba người. Có
người muốn hắn chết! Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có Phùng quản sự cùng A Vũ
là có hành động thăm dò từ trước. Thái độ của Tâm Thạch đối với hai người
này cũng chỉ nửa gần nửa xa, không tôn kính cũng không thất lễ. Nếu chỉ vì
vậy mà muốn hắn chết thì quá vô đạo bất lương.
Tâm Thạch lúc này lòng rối như tơ vò. Tu vi võ đạo chưa có, tiên pháp chưa
luyện xong. Hắn bây giờ cảm giác bất lực vô cùng tận. Càng suy nghĩ, hắn lại
càng không trách ba huynh đệ bọn họ, hắn chỉ trách bản thân lúc này yếu kém
đến đáng thương. Nhưng rồi ai sẽ thương hắn?
Tâm Thạch thoáng nghĩ qua kết cục của bản thân. Tệ nhất theo ba người nói là
chết, hắn chết một lần rồi thì còn gì tệ hơn cái chết đâu? Nhưng vì cái gì
nhân gia muốn hắn chết thì hắn phải chết? Hắn còn muốn sống, hắn còn
có ước muốn chưa hoàn thành, hắn còn có thân nhân để bảo vệ.
Nhớ đến thân nhân, nụ cười ngây thơ của cái Tuyết, là ánh mắt lo lắng của gia
gia. Hắn chưa làm gì để bảo vệ hai người họ cả, hơn nữa là bây giờ sự tồn tại
của hắn còn có thể liên lụy đến hai người.
Cỗ chấp niệm trong lòng vô thức dẫn dắt Tâm Thạch. Ý niệm tự kết liễu để hai
người thoát khỏi liên lụy chạy qua trong đầu. Nhìn vào đôi bàn tay còn non
nớt, chính bàn tay này đã từng lấy đi mấy mạng thổ phỉ. Thành tích khiến hắn
tự hào, bành trướng. Trớ trêu thay, khả năng chính bàn tay này một lát nữa sẽ
lấy đi cái mạng của bản thân.
Nghĩ đến cái chết, chưa chắc chết là hết. Biết đâu còn một lần xuyên
không thì sao?
Trong lúc tuyệt vọng, suy nghĩ của Tâm Thạch cũng dần bình tĩnh hơn. Như
hệt lúc hắn đối mặt bọn phỉ, giữa sinh tử có đại khủng bố. Hắn nhớ tới Quỳnh
Dao, sự đặc cách hắn hưởng bao lâu nay đến từ nàng. Nhưng hắn không biết
giá trị của bản thân đến mức nào, có đủ để nàng bất chấp cứu hắn không?
Phải biết, quân khí không nằm trong quân doanh đã là tội chết. Đằng này ở
chỗ của hắn còn có hai thanh đao với một cây trường cung. Dù Quỳnh Dao có
cần đến số vũ khí này cho mục đích gì đi chăng nữaThì liệu nàng có chấp
nhận hi sinh lợi ích cá nhân để bảo đảm cho người lưu trữ quân khí hay không?
Cái này thì Tâm Thạch không biết rồi.
Hi vọng duy nhất còn mong manh đến thế khiến Tâm Thạch trong lòng dâng
lên một tia quyết liệt. Hắn vốn chỉ muốn sống một cuộc đời bình bình đạm
đạm, tu cái tiên cho thỏa kiếm tiêu dao. Đằng này chả làm được cái gì ngoài
ăn bám. Nghĩ kĩ lại thì hắn chỉ thành công hơn kiếp trước ở cái lĩnh lương biết
đưa cho người nhà giữ thay vì tiêu xài hoang phí.
Trong lúc Tâm Thạch đấu tranh tâm lý thì Phùng quản sự đã cho đàn em bắt
đầu lục soát từng gian phòng của tạp dịch. Ai nấy đều một mặt ngờ vực khó
hiểu. Một người trong đó dùng giọng điệu có chút giễu cợt rồi nói:
“Ta nói làm nội gián cũng là khổ a! Giờ phải chui vào sinh sống cùng đám tạp
dịch bọn mình!”
“Nghĩ mà sợ! Vậy chẳng khác nào bao lâu nay chúng ta sống chung với cái nội
gián mà không hay biết” – Một người khác sắc mặt sợ hãi cảm thán.
Phiên lục soát càng gần gian phòng của Tâm Thạch, bầu không khí cũng dần
trầm xuống. Phùng quản sự lúc này nheo đôi mắt thành hình tam giác, liếc
nhìn về phía Tâm Thạch. Trông thấy hắn đang gương mặt thẫn thờ, thần sắc
bàng hoàng, biểu cảm tuyệt vọng. Lão cảm thấy hả hê vô cùng. Phùng quản
sự hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm. Tiếp tục tận hưởng sự thống khổ của
kẻ không phục tùng.
Tiếng hừ lạnh của Phùng quản sự cũng kéo Tâm Thạch ra khỏi luồng suy nghĩ.
Hắn trừng mắt, mang theo một cỗ căm hận khó tả. Hành động của Phùng
quản sự xác nhận suy đoán của Tâm Thạch. Nhưng nếu nhắm vào hắn chỉ vì
thái độ thì cái thế đạo này cũng chó má, bẩn tưởi quá. Hắn cũng chỉ muốn
làm cái người lương thiện, sao mà khó khăn.
Nghĩ đến hai cái thân nhân cùng với ước nguyện chưa thành. Tâm Thạch cảm
giác không cam lòng nồng đậm. Ý niệm xoay chuyển, hắn muốn làm cú cuối
cho đáng thân nam nhi. Dù là kẻ yếu cũng có quyền được chọn cái chết.
Những ý nghĩ này tiếp thêm cho Tâm Thạch một cỗ dũng khí. Hắn cảm giác
thanh đoản đao bên hông vẫn còn. Nhìn về phía Phùng quản sự cùng A Vũ,
chính hai người này, một người nói chuyện để câu kéo hắn để hắn buông lỏng
cảnh giác. Người còn lại thì đứng sau màn sắp đặt mọi thứ. Ánh mắt hắn dâng
lên một tia phẫn nộ cùng quyết tuyệt.
P/S: Nội tâm Gen Z phong phú nhể?. Anh chị em độc giả thấy sao? Sau vụ này
bắt đầu có lý do để tăng tốc tu hành các kiểu rồi. Không thiếu động lực phấn
đấu nữa.
Anh chị em thấy ta khai thác nội tâm triệt để thì cho xin cái bình luận khen
hay. Không khen là chap sau nhân vật chính một đổi một là hết truyện. Hẹ hẹ
hẹ!
Lưu ý: Nội dung trong truyện chỉ là sản phẩm hư cấu! Không cổ xúy cho bất kỳ
hành động bạo lực nào!