“Trộm tiền của các ngươi là Chu Kiều Kiều, không phải ta. Các ngươi muốn tố
cáo thì tố cáo nàng ta, huyện lão gia muốn giếc thì giếc nàng ta”
“Trương Hoài Ân, ngươi đúng là súc sinh. Kiều Kiều đều là vì giúp ngươi quyên
quan mới về nhà lấy tiền, ngươi bây giờ lại đẩy nàng ra gánh tội thay”
Chu Kiều Kiều nghe những lời tuyệt tình này, lại còn nghe thấy hai cái tên
‘Trương Hoài Ân’ và ‘Chu Kiều Kiều’, cuối cùng cũng hiểu ra, cô đã xuyên thư!
Là con gái độc nhất của nhà giàu nhất thành phố A thế kỷ 22, sự nghiệp thành
công, là nữ diễn viên được cả nước yêu mến, thế nhưng vì bắt gian chồng và
bạn thân trên giường, bị tính kế tài sản nhà mình, sau khi lên cơn đau tim mà
chết, cô đã xuyên thư.
Coi như vậy thì cũng thôi đi, lại còn xuyên vào một nữ phụ vì tư lợi, lấy tiền trợ
cấp của nhà mẹ đẻ để phụ cấp cho nhà chồng, là một kẻ mê muội tình yêu.
Nguyên chủ xuất giá mười năm, nhà mẹ đẻ có ba văn tiền thì nàng lấy đi hai
văn, có mười cân gạo thì nàng lấy đi chín cân. Ban đầu có thể mỗi ngày ăn gạo
của nhà mẹ đẻ, bây giờ chỉ có thể bữa bữa ăn cháo rau dại, từng người gầy đến
mức như cành trúc khô.
Mà hôm qua, nguyên chủ vì góp tiền quyên quan cho Trương Hoài Ân, còn lấy
đi 500 văn tiền cứu mạng của cháu trai.
Trong nguyên văn, Đại ca và nhị ca Chu gia đến náo loạn một trận cũng không
lấy lại được tiền, cuối cùng cháu trai chết bệnh, đại tẩu tức chết, đại ca vì
thế tự trách áy náy tự sát. Không lâu sau, Cha nương cũng chết.
Chu Kiều Kiều nhanh chóng tiếp nhận sự thật xuyên thư. Cô đã đến rồi, quyết
không thể để bi kịch như vậy xảy ra.
Chu đại ca sốt ruột vang lên, “Trương Hoài Ân, con trai ta bệnh rất nặng, số
tiền này ta nhất định phải lấy về. Ngươi không cho, hôm nay ta liều mạng với
ngươi”
Trương Hoài Ân cười ha hả, “Có gan thì các ngươi đánh chết Chu Kiều Kiều
đi, liều mạng với ta làm gì”
Hắn khẽ nâng cằm, liếc xéo hai người.
Còn đưa tay vỗ vỗ bả vai Chu Kiều Kiều.
Dáng vẻ kia, là cho rằng hai vị huynh trưởng Chu gia sẽ không làm gì Chu Kiều
Kiều, phách lối vô cùng.
Chu Kiều Kiều khóe miệng giật một cái.
sau-san-manh-thu/chuong-1.html]
Đúng là một kẻ tra nam chết tiệt, vừa mới hung hăng đánh nguyên chủ một
cái tát, làm hại nguyên chủ không đứng vững đâm vào tảng đá mà chết, bây
giờ còn dám nói lời này.
Ý niệm trong lòng cô xoay chuyển.
Lập tức giả vờ như một bộ bị Trương Hoài Ân dọa sợ, thân thể không ngừng lùi
bước, “Phu quân, sao chàng có thể làm vậy?
Rõ ràng là chàng nói không có tiền mua quan, kêu ta về nhà mẹ đẻ lấy đi. Ta
không đồng ý, chàng liền nói muốn bán hai nữ nhi để mua quan, bây giờ chàng
lại đổ hết lên đầu ta”
“Phu quân, ta không muốn chết. Chàng trả tiền lại cho đại ca đi, ta đi giặt
quần áo may vá cho người ta, kiếm tiền mua quan cho chàng. Cầu xin chàng
đừng bán nữ nhi cho lão già độc thân…”
Tuyền Lê
Chu Kiều Kiều khiến những người hàng xóm đang xem náo nhiệt ở cổng kinh
ngạc.
Không ai ngờ rằng, Trương Hoài Ân nhìn có vẻ hiền lành như vậy, thế mà lại là
loại Vương Bát Đản bức vợ về nhà ngoại lấy tiền, nếu không có thì muốn bán
nữ nhi.
Trương Hoài Ân nghe vậy vừa xấu hổ vừa giận, trừng to mắt, nhìn Chu Kiều
Kiều một cách không thể tin nổi.
“Ta… Ta lúc nào muốn bán nữ nhi? Ngươi đừng nói lung tung”
Mặc dù chuyện này là thật, nhưng không thể nói ra được.
Hắn phảng phất như muốn che giấu sự chột dạ của mình, đưa tay vỗ một cái
về phía cô.
Ngay khi bàn tay kia chạm vào mặt mình, Chu Kiều Kiều thuận thế dùng sức
nghiêng người sang một bên.
Hòn đá nhỏ trên mặt đất làm rách tay cô, để lại vết đỏ.
Chu Kiều Kiều đau đến nhe răng, cũng thuận tiện kính nể năng lực diễn xuất
của mình.
Bị thương, cô cũng không rên một tiếng mà tiếp tục diễn kịch, điều này có phải
là diễn viên bình thường có thể làm được không? Không, chỉ có diễn viên
chuyên nghiệp như cô mới có thể làm được.