Trong mắt nàng ánh lửa bát quái bỗng nhiên bùng lênNàng muốn đi chia sẻ
cho người khác ngay lập tức.
Chu Kiều Kiều không biết, dưới sự giúp sức của Lưu Trường Thiệt, chuyện nàng
“muốn bán nữ nhi cho người ta làm thiếp” rất nhanh đã truyền ra trong thôn.
Nàng bây giờ chỉ muốn nhanh chóng về đến nhà.
Vai nặng trĩu……
“Miên Miên, Nam Nhi”
Nàng tiến vào sân, lập tức đặt hai cái giỏ xuống bãi cỏ trong sân, làm bẹp một
mảng lớn cỏ xanh.
Ngay sau đó, Miên Miên và Nam Nhi từ trong nhà chạy ra.
Miên Miên nhìn thấy Chu Kiều Kiều bình an trở về, nhẹ nhàng thở phào, nỗi
lòng lo lắng cũng giảm bớt.
Lại nhìn thấy hai giỏ đồ vật trên mặt đất, trong lúc nhất thời kinh ngạc há to
miệng.
“Nương…… Đây đều là nương mua sao?”
Nương lấy tiền ở đâu ra mua những thứ này?
Nam Nhi thì trên mặt vui vẻ, không để tâm.
Tuyền Lê
“Nương, người mua nhiều đồ quá vậy, đôi giày này là cho chúng con sao?”
Nam Nhi vừa nhìn thấy đôi giày, liền đưa tay ra định cầm. Miên Miên nhanh
nhẹn ngăn nàng lại.
“Nam Nhi, muội chưa rửa tay đâu, đừng làm bẩn”
Không biết nương mua giày cho ai, nếu làm bẩn, nương chắc chắn sẽ tức giận.
Nàng chụm chụm đầu ngón chân, nàng cũng rất muốn đi đôi giày mới, đôi giày
cỏ có chút hơi rộng, làm chân nàng bị tuột nhiều lần, có chỗ da bị rách lại
bong vảy.
Chu Kiều Kiều cười cười, “Không sao đâu, đến đây, hai con ngồi xuống”
Cỏ rất nhiều, rất dày đặc, nên trên bãi cỏ không bẩn.
Chu Kiều Kiều cũng ngồi trực tiếp xuống đất, nàng quá mệt mỏi, không thể để
ý nhiều đến vậy.
Miên Miên do dự một chút. Nhưng vẫn ngồi ở đối diện Chu Kiều Kiều. Nam Nhi
đang muốn đi rửa tay cũng vòng lại.
Ngồi ở bên cạnh Miên Miên.
“Nương, sao vậy?”
Miên Miên cẩn thận hỏi.
sau-san-manh-thu/chuong-13.html]
Chu Kiều Kiều lấy ba đôi giày mới ra, cởi đôi giày cỏ cũ, để qua một bên, mang
đôi giày mới vào.
Tuy là giày làm bằng vải thô, nhưng so với giày cỏ thoải mái hơn nhiều.
“Thật thoải mái, vẫn là đôi giày này đi dễ chịu, nhanh lên, hai con mau thay đi”
Nàng đưa hai đôi còn lại cho các nàng. Miên Miên kinh ngạc mặt khó tin,
không dám nhận. Trong lòng nàng có vạn loại suy đoán hiện lên.
Nương có phải đang thử các nàng không?
Đợi các nàng lấy giày, lập tức nói các nàng hai nha đầu lỗ vốn không có tư
cách đi giày vải, sau đó lấy lý do các nàng khó nuôi, bán các nàng đi?
Hay đợi các nàng mang giày vào, ăn mặc tươm tất rồi mang đi bán? Nàng nhất
thời dựng hết tóc gáy.
Nhưng Nam Nhi đã nhanh chóng mang giày vào, đứng lên, xoay một vòng.
“Nương, thật thoải mái, giày vải, con thế mà cũng có thể đi giày vải.
Trước kia con trộm đi giày của tổ mẫu, đôi này còn thoải mái hơn giày vải của
tổ mẫu”
Chu Kiều Kiều thầm nghĩ, đó là đương nhiên, vì đôi giày này còn mới.
Đế giày vải được làm từ nhiều lớp vải và bao bọc, vừa dày dặn lại có độ đàn
hồi, đi rất thoải mái.
Nàng lại đưa về phía Miên Miên, “Mang vào đi”
Miên Miên vẫn không nhúc nhích, nàng chỉ đang do dự, đang nghĩ làm sao để
cầu xin nương tha thứ.
Chu Kiều Kiều thấy thế, đoán được ý nghĩ của nàng, ngữ khí vòng vo, nghiêm
túc nói, “Ta niệm tình hai con không có cha, cố ý mua giày an ủi các con, sao,
còn muốn ta năn nỉ các con mang vào sao?”
Miên Miên bị nàng quát cho giật mình, cuối cùng cũng hiểu ra. Thì ra là thế.
Là dùng giày để đổi lấy việc các nàng không có cha. Nàng lúc này mới yên tâm
thoải mái nhận lấy giày.
Mang vào chân, nàng cũng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng
nhếch lên ý cười.
Nguyên lai, mang giày vải là cảm giác này nha. Thật là thoải mái. Thế
nhưng……
“Nương, chúng ta làm việc trên ruộng, giày vải sẽ nhanh bẩn, nhanh hỏng”
Chu Kiều Kiều cố ý nghiêm túc nói, “Sao nào, con cảm thấy ta mua không nổi
giày mới để thay sao?”
“Không phải nương…… Con không có ý đó”
“Vậy là được rồi. Sau này đi đường cẩn thận chút, đừng cố ý giẫm vào chỗ có
nước”
Các nàng còn nhỏ, da chân còn non nớt, lại đi đôi giày cỏ không vừa chân,
chân sớm muộn cũng sẽ bị mài nát.