Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú

Chương 145



Châu Kiều Kiều gật đầu, “Đương nhiên rồi”

Đây vốn dĩ là mục đích nàng dẫn Ngô Ngọc Nương đến nhà Hứa thẩm.

Hai người đi ngang qua thôn, không ít người đang nghỉ ngơi dưới gốc cây đào

đều ngây người nhìn.

“Đây. đây không phải là hai kẻ thù không đội trời chung nhà họ Chu sao? Bọn

họ. sao họ lại đi cùng nhau? Trông còn khá hòa thuận nữa”

“Buổi chiều ta đã thấy họ đi cùng nhau từ xa rồi, ta nói với các người các người

còn không tin, bây giờ tin chưa?”

“Đó là Ngô Ngọc Nương và Chu Kiều Kiều đó, Chu Kiều Kiều đã hại nhà họ Chu

tan cửa nát nhà, Ngô Ngọc Nương là tức phụ nhà họ Chu, không phải là người

hận nàng ta nhất sao? Sao lại đi cùng với nàng ta được?”

“Ai mà biết được. Này, Lưu tẩu, tẩu có biết chuyện gì đang xảy ra không?”

Trong số những người này, người có quan hệ tốt nhất với Chu Kiều Kiều chính

là Lưu Trường Thiệt hay bát quái.

Thời gian gần đây hai người cũng tiếp xúc nhiều nhất.

Tuyền Lê

Lưu tẩu bị họ gọi mới hoàn hồn lại.

Trong mắt vẫn còn mờ mịt.

Nàng “ờ à” mấy tiếng, đầu óc quay cuồng như lốc xoáy cũng không nghĩ ra

được nguyên cớ, đành nói một câu ‘ta cũng không biết’ để kết thúc.

“Ối chà, trong cái thôn này mà còn có chuyện ngươi không biết sao? Ta còn

tưởng chuyện gì ngươi cũng biết chứ”

Mọi người đều cười nhìn Lưu tẩu.

Lưu tẩu thực sự tò mò về chuyện của Chu Kiều Kiều và Ngô Ngọc Nương,

không có tâm trạng nói chuyện với họ nữa, cũng bỏ đi.

Chu Kiều Kiều và Ngô Ngọc Nương đi đến ngã ba đường, Chu Kiều Kiều chia

cho tẩu ấy một nửa giò heo, mứt quả, quả óc chó.

“Ta không cần”

Ngô Ngọc Nương vội vàng từ chối.

Chu Kiều Kiều lại nói, “Ta thương cháu trai, hiếu kính cha nương, đâu đến lượt

tẩu từ chối?”

Ngô Ngọc Nương đành chịu, chỉ có thể nhận lấy, “Thôi được, ta sẽ nói với họ là

ngươi cho”

Đột nhiên nàng ấy nghĩ đến điều gì đó, “Ngày mai chúng ta vào núi thì trưa sẽ

không về được đúng không?”

Chu Kiều Kiều gật đầu, “Đúng vậy, không kịp về, tẩu sắp xếp công việc cho tốt

nhé”

sau-san-manh-thu/chuong-145.html]

“Ý ta không phải vậy, ta muốn nói là nếu trưa chúng ta không về, vậy thì Miên

Miên và Nam Nhi cứ qua đây ăn cơm trưa”

Chu Kiều Kiều đương nhiên muốn hai đứa trẻ qua đó ăn, nhưng vừa nghĩ đến

bộ dạng âm dương quái khí, sưng sỉa của Chu Tiểu Diệu.

“Thôi bỏ đi, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa”

Ngô Ngọc Nương còn muốn kiên trì, nhưng thoáng chốc cũng đoán ra được sự

do dự của Chu Kiều Kiều, liền nghĩ phải giải quyết mối lo của nàng ấy trước rồi

hãy mời.

“Ngày mai vào núi, ta cần chuẩn bị những gì?”

“Túi đuổi côn trùng. thôi bỏ đi, cái đó để ta chuẩn bị cho tẩu, ta sợ túi

thuốc của tẩu không đủ tốt để đuổi côn trùng độc. Ngoài ra thì còn có gùi

và liềm nhỏ”

Những thứ khác, như cồn i-ốt, thuốc bột cầm máu và các vật dụng sơ cứu,

nàng sẽ tự chuẩn bị.

“Được, ta biết rồi”

Ngô Ngọc Nương về đến nhà, Chu mẫu và Chu Đại Sơn đều ở nhà, Chu mẫu

đang nấu cơm, Chu Đại Sơn đang đan gùi ở cửa bếp.

Sau khi chào một tiếng, Ngô Ngọc Nương cũng vào bếp, đưa những thứ Chu

Kiều Kiều cho Chu mẫu.

Chu mẫu nhìn mà vô cùng vui vẻ, bà sờ vào cái giò heo, dường như đang sờ

vào chính Chu Kiều Kiều, dịu dàng nói, “Hôm nay hầm giò heo không kịp nữa

rồi, để mai hầm”

Ngô Ngọc Nương “dạ” một tiếng, thấy một bên có khoai tây, liền múc một ít ra

cửa rửa.

“Nương, có một chuyện con muốn hỏi ý kiến của cha nương”

“Ừm, con nói đi”

“Ngày mai con và Kiều Kiều cùng vào núi, hai đứa nhỏ sẽ không có ai nấu cơm

trưa, con muốn để bọn trẻ qua nhà mình ăn, nương thấy thế nào?”

Động tác nhặt rau của Chu mẫu hơi khựng lại.

Bà nằm mơ cũng không ngờ rằng, Ngô Ngọc Nương không chỉ đồng ý đi theo

Kiều Kiều làm việc.

Mà còn chủ động nói muốn Miên Miên và Nam Nhi đến nhà ăn cơm.

Bà xúc động đến mức muốn rơi nước mắt.

Chu Đại Sơn hỏi trước bà, “Sao ngươi lại đồng ý cho hai đứa đến nhà ăn cơm?

Trước đây không phải ngươi”

Trước đây Kiều Kiều về nhà, nàng ấy hận không thể đến một ngụm nước lã

cũng không cho họ uống.

Trong giọng nói của Ngô Ngọc Nương vẫn còn sự không cam tâm, nhưng

nhiều hơn là sự bất đắc dĩ, “Nhờ vả người ta thì phải có thái độ của người đi

nhờ vả. Hậu quả của việc quá cố chấp, ta không gánh nổi”

Từ sau trận lụt, Đại Sơn và Tiểu Diệu rất khó tìm được việc trong thành, lúc tệ

nhất một ngày chỉ kiếm được mười mấy văn tiền.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.